Biết được bí mật cơ thể của anh ta, chỉ có vài người thân thiết nhất, ngay cả Cảnh Trí cũng không biết, hoặc là anh ta đã biết rồi, chỉ là sau khi mất trí nhớ, những chi tiết nhỏ này anh hoàn toàn quên hết.
Nhiều năm nay, viện nghiên cứu virut đã cố gắng nghiên cứu, làm thế nào để khiến cho virut trên cơ thể Cảnh Trí có thể sinh tồn trên cơ thể của người khác, nhưng chưa thành công lần nào.
Anh là người duy nhất còn sống sót chống lại được virut.
Hơn nữa, cơ thể anh ta có thể đạt được sự cải thiện toàn diện.
Cảnh Duệ nghi ngờ, anh ta bị nhiễm virut mà vẫn có thể sống tiếp là bởi vì anh và Cảnh Trí có cùng huyết máu.
Hai người họ độ tương đồng khoảng 25%, vì thế mà cơ thể anh ta mới có thể chịu đựng được sự ăn mòn của virut, hoàn toàn là bởi một phần nhỏ của sự biến đổi gen.
Thư Âm với bọn họ không có quan hệ huyết thống, cơ thể nhất định không thể chịu được loại virut này.
" Tôi ở đây không cần ai hết, cô đi ra ngoài đi, đến phòng bên cạnh chăm sóc cho Cảnh Trí là được rồi. "
" Cậu ấy không có vấn đề gì, hồi phục sức mạnh cơ bắp là một quá trình lâu dài, tôi ở cạnh cậu ấy, cậu ấy cũng không thể lập tức khỏi được, nhưng anh thì không giống, tôi sẽ kiểm tra vết thương cho anh, anh sẽ nhanh chóng hạ sốt, hồi phục cũng sẽ nhanh hơn. "
Thư Âm nói rồi quan sát lại cơ thể Cảnh Duệ rồi lại hỏi:" Nên cởi áo trước hay là cởi quần? "
Cảnh Duệ cứng mặt, cô gái này thật không biết dè dặt, vừa mới đã muốn cởi quần, trước đây cô ta trực tiếp như vậy sao?
"Tôi giúp anh cởi, hay là anh tự mình cởi? thôi được rồi, anh bị thương, hoạt động không tiện, tôi giúp anh cởi.
Thư Âm nhìn Cảnh Duệ không nói gì nhưng sắc mặt có vẻ khó coi, sự ngột ngạt vừa mời trở nên trống rỗng.
Thì ra, đại Boss của cô lại sợ điều này.
Cô muốn cởi quần áo của anh, tại sao lại biến thành cô muốn chiếm tiện nghi của anh.
Cô là một cô gái, việc này rõ ràng là cô sẽ bị chịu thiệt thòi.
Quên đi, ai bảo anh ta là Boss chứ.
Cô nở một nụ cười mỉm, cố ý vươn tay giải quyết nút quần áo của Cảnh Duệ.
Cảnh Duệ ngồi bật dậy, giữ lấy tay của Thư Âm, khuôn mặt khó coi nói:" tôi không quen người khác động vào mình."
Thư Âm ngạc nhiên hỏi:" Vậy trước đây anh bị thương ai là người chữa trị cho anh? "
Trước đây?
Trước đây đều là do anh tự băng bó vết thương cho mình là được, đại đa số sát thủ đều làm như vậy, vốn không thể đặc biệt vào viện chữa trị, trừ khi vết thương vô cùng nghiêm trọng.
Thư Âm không thấy Cảnh Duệ lên tiếng, biết anh ta trước đây sợ nhất là tự mình băng bó cho mình.
Cô nhận được một nụ cười, đôi mắt rõ ràng nhìn vào Cảnh Duệ, nghiêm túc nói:" trước đây bởi vì anh ở bên ngoài, chỉ có thế làm như thế, bây giờ, anh không cần phải như thế nữa. "
" Đúng, tôi không tạm bợ, vì thế tôi ra ngoài. "
Thái độ của Cảnh Duệ thực sự không tốt, anh ta bị những gân xanh trên trán Thư âm quấn quanh, đổi lại người khác, anh ta đã một chân khiêng ra ngoài rồi
Thư Âm một chút cảm giác cũng không có, vẫn không ngừng nói:" cởi áo ra đi, sau đó nằm xuống. Tôi bôi thuốc cho anh, nếu như vết bỏng nghiêm trọng, phải cắt bỏ một số bộ phận da, sợ rằng ở đây cắt bỏ thì không được, phài chuyển đến phòng điều trị vô trùng mới được. "
Cảnh Duệ lặng yên một lúc, cuối cùng cũng mở miệng:" Cơ thể tôi có virut, sẽ bị truyền nhiễm, có thể gây tử vong. "
Thật không ngờ Thư Âm lại thờ ơ trả lời:" Thật đúng lúc cơ thể tôi cũng có virut, cũng truyền nhiễm, cũng gây tử vong. "
Cảnh Duệ vô cùng ngạc nhiên nhìn cô gái xinh đẹp tươi tắn mềm mại như một bông hoa, tinh thần của cô quá bình lặng, không một chút thành kiến và oán hận với virut.
Trong tổ chức sát thủ, mỗi một sát thủ đều được tiêm virut, mặc dù virut đối với từng cơ địa của cơ thể có những trình độ cải thiện không giống nhau, nhưng vẫn đều bị mọi người chán ghét muốn vứt bỏ.
Cái gọi là virut, đương nhiên là đều có độc tính, virut được tiêm vào cơ thể của sát thủ, đều có thể kích thích tiềm năng của con người vài năm, nhưng sau thời kỳ đỉnh cao, thể lực cơ thể sẽ bị giảm sút mạnh, tuổi chết trung bình khoảng 50 tuổi, rất ít người có thế sống đến 60 tuổi.
Người bị nhiêm virut trong viện nghiên cứu càng điên cuồng, các chủng loại virut được tiêm vào cơ thê bọn họ ngày càng nhiều, tác dụng phụ ngày càng lớn.
Thư Âm có lẽ nào không ghét virut?
Trên thực tế, Cảnh Duệ có chút ghét những virut trên cơ thể của mình.
Hồi còn nhỏ, vẫn không thấy sao cả, sau khi lớn lên, lại có ý nghĩ loại trừ virut một cách mãi liệt.
Loại virut này là virut trên thế giới có một không hai, bao nhiêu nhân tài chuyên gia hàng đầu nghiên cứu 7 năm cũng không thể nghiên cứu kỹ lưỡng, không ai có thể bảo đảm nó có hậu quả hay không.
Thư Âm đeo chiếc khẩu trang và găng tay cao su quen thuộc, nháy mắt hỏi:" có gì do dự sao? nếu không có, tôi bắt đầu xử lý vết thương cho anh. "
Cô nói xong, trực tiếp cầm kéo, " xoạt xoạt" hành động nhanh gọn cắt đứt tay áo của
Cảnh Duệ.
Cảnh Duệ không có cách nào đối với Thư Âm, đánh không thể đánh cũng không thể chửi, anh ta có chút đau đầu.
"Cô đã cắt rách cánh tay áo của tôi rồi, lát nữa tôi lấy gì để mặc?”
Thư Âm nói:" Tôi sez mua cho anh một chiếc áo mới là được, có điều anh phải trả tiền, tôi không có tiền. "
Cô cẩn thận khử trùng, bôi thuốc, băng bó cho cánh tay của Cảnh Duệ.
Cánh tay của anh ta có một vết thương rất lớn, có những giọt máu không ngừng thẩm thấu ra bên ngoài vết thương, anh ta mặc một chiếc áo màu đen, vừa nãy vốn không thể nhìn ra được vết thương như thế nào.
Bây giờ nhìn thấy vết thương của Cảnh Duệ nghiêm trọng như vậy, Thư Âm có chút thương anh ta.
Con người này quá liều mạng rồi.
Cảnh Duệ nhìn Thư Âm dùng bông gạc lau vết máu của mình, thấp giọng nói với cô:" Không được động vào máu của tôi. "
Thư Âm hiểu anh ta nói, cô gập đầu:" Tôi biết rồi, trước đây tôi đã từng xử lý vết thương cho Cảnh Trí, cũng chưa chết? virut trên người anh nhất định đã được viện nghiên cứu khống chế rồi, độc tính nhất định không nguy hại, yên tâm đi, với việc xử lý virut đối với tôi rất dễ dàng, tôi biết làm thế nào để không bị truyền nhiễm, nếu không thì làm sao có thể sống đến ngày hôm nay? "
Hành động chuyên nghiệp và thành thạo, tinh thần tập trung và nghiêm túc, nhìn một chút cũng không giống một người con gái 18 tuổi, mà giống một sinh viên y khoa nhiều năm.
Cảnh Duệ nhìn cô băng bó cánh tay anh từng vòng từng vòng một, ánh mắt nhìn vào cổ tay cô.
Cổ tay cô trắng nõn thon thả, giống như bao cô gái tuổi 18, đeph như ngọc
Nhưng bây giờ lại đều sưng đỏ lên, thậm chí cổ tay trái còn có những dấu tay.
Sưng đến mức độ này, chắc là rất đau!
Cô chỉ mở miệng kêu lên một tiếng " đau", sau đó không nói một từ nào nữa.
Cảnh Duệ động lòng, nhìn lên khuôn mặt của cô.
Thư Âm vô cùng nhạy cảm đối với ánh mắt của anh ta, quay đầu nhìn, con mắt cong hình trăng khuyết:" Boss, trông tôi đẹp không? "
Cô cho rằng Cảnh Duệ sẽ nói " không".
Thật không ngờ, anh ta lại gập đầu nói: “ đẹp!”