Người phụ nữ này là đồ ngốc sao?!
Trời rơi đầy tuyết không ở trong nhà, lại đi ra chạy loạn!
Mà bị người theo dõi cũng không biết!
Vừa nghĩ tới chính mình bị loại ngớ ngẩn này gài bẫy, nhận bảy năm tội, Cảnh Trí liền giận không chỗ phát tiết.
Anh hận không thể giết chết ba người này!
Hai người của viện nghiên cứu Virus, làm sao cũng không nghĩ tới, người bọn họ muốn tìm, vẫn theo sau lưng bọn họ.
Vì làm để cho Trịnh Vũ Lạc tìm tới Cảnh Trí, bọn họ gửi mấy địa điểm khả nghi đến điện thoại di động của Trịnh Vũ Lạc.
Trịnh Vũ Lạc nhận được địa chỉ, trong lòng lo nghĩ.
Cô đi tới trên đường cái, đột nhiên quay đầu, nhưng phía sau trống rỗng, ngoại trừ tuyết trắng xoá, đến một bóng người cũng không có.
Cô nhìn địa chỉ trên điện thoại di động, khẽ cắn môi, đi tới địa điểm đầu tiên.
Cảnh Trí đi theo Trịnh Vũ Lạc một giờ, lập tức hiểu, cô là đang tìm mình.
Mà người theo dõi Trịnh Vũ Lạc, cũng không phải muốn mạng Trịnh Vũ Lạc, mà chính là muốn thông qua cô tìm được anh.
Cảnh Trí cười lạnh, những người này thật là đủ ngốc, thế mà đi theo Trịnh Vũ Lạc tìm mình, chẳng lẽ viện nghiên cứu virus không biết, anh ta và Trịnh Vũ Lạc như nước với lửa sao?
Anh hơi suy nghĩ một chút, rất nhanh liền biến mất ở trong bão tuyết.
Trịnh Vũ Lạc tìm liên tiếp ba địa điểm, đều không nhìn thấy Cảnh Trí, có chút thất vọng đi tới địa điểm thứ tư.
Cái địa điểm thứ tư, là một nhà trọ, người viện nghiên cứu virus cho là Cảnh Trí có khả năng ở trong, bởi vì bọn họ thấy có người giống Cảnh Trí xuất hiện ở đây nhiều lần.
Trịnh Vũ Lạc gõ cửa, bên trong không có người đáp, chờ một hồi lâu, ngay lúc cô muốn dùng những biện pháp khác vụng trộm đi vào qua, cửa nhà trọ mở ra.
Trịnh Vũ Lạc hơi sững sờ, có chút bất an mở miệng: "Có ai không? Tôi... Tới tìm bạn."
Bên trong không có người đáp lại cô.
Trong phòng trống rỗng, Trịnh Vũ Lạc hơi do dự, vẫn nhấc chân đi vào.
Đằng sau cô đi theo hai cái đuôi, kiên nhẫn ẩn núp ở bên ngoài.
Trịnh Vũ Lạc chậm rãi đi vào trong phòng, cô tìm tất cả chỗ ở tầng 1, không có phát hiện bất kỳ ai, sau đó cô liền lên lầu hai.
Trước cửa sổ sát đất lầu hai, có một người thân ảnh cao lớn mặc áo trắng đang đứng.
Không biết bão tuyết đã ngừng lúc nào, ráng chiều xuyên qua cửa kính, chiếu lên người anh, phủ toàn thân anh một luồng ánh vàng.
Tay phải anh cầm súng lục, tay trái thuần thục sắp xếp gọn ống giảm thanh, đôi mắt nhìn chằm chằm bên ngoài, cũng không quay đầu lại dùng giọng lãnh khốc nói: "Trịnh Vũ Lạc, ngớ ngẩn như cô cũng sống thọ sao?"
Trên mặt Trịnh Vũ Lạc đã tái nhợt không có một tia huyết sắc rồi!
Cô nghe được giọng của anh!
Anh là sát nhân cuồng ma, Sean!
Cái tên điên này tại sao lại ở chỗ này!
Anh thậm chí không cần quay đầu, liền có thể kêu tên của cô! Anh đã sớm biết cô sẽ tới nơi này sao?
Không phải nói, người nơi này, có thể là Cảnh Trí sao?!
Chẳng lẽ...
Không không không, điều đó không có khả năng! Sao Cảnh Trí lại là ác ma kia! Nhất định là cô bị người lừa! Có phải Sean cố ý để cho người ta nhét tờ giấy nhắn cho cô hay không, lừa nàng tới nơi này!
Cảnh Trí trước kia, tuy nghịch ngợm thích đóng kịch, thế nhưng tâm địa anh thiện lương, xưa nay sẽ không tổn thương người khác, anh thích thu dưỡng mèo hoang, tràn đầy tình yêu!
Cảnh Trí sẽ không giết người!
Cô còn chưa có lấy lại tinh thần, liền thấy Cảnh Trí mở cửa sổ ra, nổ hai phát súng "bang bang" ra bên ngoài, bời vì gắn ống giảm thanh, tiếng súng vang lên vô cùng ngột ngạt, nhưng mà, hai tiếng kêu thảm thiết phía ngoài lại cực kỳ bén nhọn.
Anh giết người! Anh lại giết người rồi! Mà còn là hai người!
Cái tên điên này!
Dưới lầu đều gia đình vô tội, sao anh có thể tùy tiện giết!
Trịnh Vũ Lạc bị dọa sắc mặt không còn chút máu, cô muốn chạy trốn, tuy nhiên lại phát hiện mình chân đã run lên, căn bản không nghe cô sai khiến!
Cô và Sean gặp qua hai lần, hôm nay là lần thứ ba gặp mặt, thế nhưng mỗi một lần gặp mặt, đều làm cô vô cùng hoảng sợ!
Mỗi một lần, cô đều giãy dụa bên bờ sinh tử!
Cảnh Trí mặt không thay đổi mà giết hai người, hô hấp đều chưa từng loạn một chút.
Anh đóng kỹ cửa sổ, xoay người, ngược ánh sáng, cầm súng đi về phía Trịnh Vũ Lạc.
Giầy da của anh, giẫm trên sàn nhà, phát ra tiếng"bịch bịch", giống như tuyên cáo đếm ngược Trịnh Vũ Lạc tử vong.
Trịnh Vũ Lạc gần như bất lực chèo chống chính mình, cô dựa thật sát vào tường, không để cho mình ngã xuống.
Hô hấp của cô dồn dập, nhịp tim đập mấy cái gần như đã đạt đến mức cực hạn có thể chịu đựng.
Cảnh Trí không có mang mặt nạ, chỉ là dung mạo của anh so với tuổi nhỏ biến hóa có chút lớn, lại ngược ánh sáng, Trịnh Vũ Lạc thấy không rõ dung mạo của anh, trong lòng vẫn không chịu tin tưởng anh là Cảnh Trí.
"Sean, thật xin lỗi, tôi không biết anh ở chỗ này! Hiện tại tôi sẽ đi!"
Tiếng Trịnh Vũ Lạc mang theo run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng trượt xuống, bại lộ nội tâm khẩn trương và bối rối của cô.
Cảnh Trí cầm súng, chống đỡ tại trên đầu Trịnh Vũ Lạc, anh chậm rãi tới gần cô, cuối cùng dán sát thân thể của cô.
Trịnh Vũ Lạc căn bản là không có cách động đậy, cũng không dám động đậy, cô sợ không cẩn thận chọc giận Cảnh Trí chính mình sẽ mất mạng, hoàn toàn không để ý đến tư thế của mình và Cảnh Trí giờ phút này mập mờ cỡ nào.
"Đi?"
Khóe môi Cảnh Trí giương lên, nở nụ cười.
Thế nhưng trong con ngươi màu mực của anh, không có mỉm cười.
"Cô muốn đi đâu? Địa ngục sao? A, nếu như vậy, tôi thật sự rất quen với bên đó, có thể tiễn cô một đoạn đường!"
Ngón tay của anh xẹt qua gương mặt trắng nộn của Trịnh Vũ Lạc, xúc cảm lạnh buốt, so với tuyết ở bên ngoài thì muốn lạnh hơn, căn bản không giống con người.
Trịnh Vũ Lạc cảm thấy mình giống như bị một con rắn độc vuốt ve, lông tơ toàn thân dựng thẳng!
Nếu như không phải bị Cảnh Trí chống đỡ trên tường, giờ phút này nhất định cô sẽ bị dọa xụi lơ trên mặt đất.
Chẳng qua ngươi đẹp như vậy, gương mặt làm cho đàn ông động tâm, trước khi qua địa ngục, tôi có thể đưa cô đi tới Thiên đường một chuyến, để cô nếm thử cảm giác làm phụ nữ."
Anh nói xong, tay vẫn cầm súng như cũ, chống lên trán Trịnh Vũ Lạc, di chuyển từ gương mặt của cô xuống.
Tay của anh, bời vì ở bên ngoài quá lâu mà lạnh lùng như tuyết.
Vuốt ve xuống cổ Trịnh Vũ Lạc, xương quai xanh, để cho cô không tự chủ được co rúm lại.
"Há, tiểu bảo bối, em đừng sợ, tôi sẽ để cho em vui vẻ, tôi sẽ là người đàn ông đầu tiên của em, đời này em không bao giờ quên!"
Giọng nói của anh lưu luyến, giống như nói lời êm tai nhất với người mình yêu thương nhất.
Thế nhưng là ánh mắt của anh lạnh lẽo tàn nhẫn, giống như một phút sau sẽ xé nát Trịnh Vũ Lạc!
Bàn tay của anh, trượt đến trước ngực cô.
Thiếu nữ mười sáu tuổi, thân thể còn không có phát dục hoàn toàn, nhưng đã có tất cả những gì mọi cô gái đều có.
Anh cách quần áo, vuốt ve thân thể của cô.
Nước mắt Trịnh Vũ Lạc không thể khống chế rơi xuống.
Thân thể của cô, chưa bao giờ bị đàn ông chạm qua, xưa nay cô chưa từng gặp dạng nhục nhã này!