Cảnh Trí đột nhiên xoay người!
Một người quen thuộc, đeo mặt nạ rơi vào mắt cậu.
Đồng tử Cảnh Trí chợt co rụt lại: “Tia chớp!”
Cảnh Duệ nhẹ nhàng cười cười, nói: “Tôi đây.”
“Anh vừa rồi kêu tôi là cái gì?!”
“Tôi kêu cậu là A Trí, bởi vì, ma mị hiện tại đã chết.”
Cảnh Trí theo bản năng móc ra súng, nhắm ngay vào Cảnh Duệ, dùng ngữ khí sắc bén hỏi: “Anh là ai!”
Ở bên ngoài lúc chấp hành nhiệm vụ, sát thủ căn bản sẽ không lén gặp mặt, tất cả mọi người đều tự lo cho bản thân, tuyệt đối không có khả năng vừa kết bạn lại vừa nói chuyện.
Lúc trước Tia Chớp xếp hạng đệ nhất, bọn họ ở bên nhau huấn luyện qua, Cảnh Trí biết năng lực của anh rất mạnh.
Huống chi, vừa rồi đã xảy ra nhiều việc làm cậu khó có thể lý giải, cậu theo bản năng lựa chọn bảo vệ chính mình.
Cảnh Duệ bị em trai dùng súng chỉ vào, cũng không có chút nào không vui, anh nhìn thoáng qua chị em song sinh trên mặt đất, nhẹ giọng nói: “Hiệu suất rất cao, nhanh như vậy liền tìm được hai bọn họ."
Cảnh Trí không dám có chút thả lỏng, việc hôm nay đều quỷ dị như vậy, trong lòng cậu dâng lên sự phòng bị mãnh liệt.
Phòng bệnh của Cảnh Duệ không phải vẫn luôn có vô số người bảo vệ sao?
Vì cái gì mà sau khi tiếng súng vang lên, hắn vẫn luôn kêu đau thảm thiết, liều mạng gọi bác sĩ, nhưng lại không ai tới!
Bệnh viện to như vậy, bác sĩ và hộ lý đều chết hết rồi sao?!
Cảnh Duệ tựa như ghét bỏ giọng nói bên trong có chút ồn ào, anh nói vào phòng bệnh: “Làm hắn câm miệng.”
Anh vừa dứt lời, phòng bệnh liền truyền ra tiếng ra đòn nghiêm trọng, rồi sau đó, bên trong là một mảnh tĩnh mịch, rồi sau đó đã không có bất luận âm thanh gì.
Cảnh Trí trong đầu ầm ầm chấn động, bật thốt lên nói: “Vừa rồi là anh nổ súng với anh ta?!"
Cảnh Duệ nhàn nhạt gật đầu: “Đúng. Còn có cái nghi vấn gì sao? Không phải sự thật, chúng ta đi thôi!”
“Đi chỗ nào?”
“Về nhà.”
“Tôi không có nhà!”
“Không, em đã tìm được rồi.”
“Việc tôi chết, là anh động tay động chân?” Cứ việc có chút khó có thể tin, nhưng mà tất cả đều không phù hợp với lẽ thường, chỉ có duy nhất “Tia chớp” thong dong tự tin như vậy, Cảnh Trí không thể tưởng được khả năng khác.
“Đúng!” trên khuôn mặt lãnh khốc của Cảnh Duệ mang theo một tia nhàn nhạt ôn hòa, “Anh đã chờ đợi ngày này, đã đợi bảy năm! Mặc dù có chút lâu, nhưng anh rốt cuộc cũng đem em mang về!”
“Chuyện này không có khả năng!”
Cảnh Trí căn bản không thể tin hệ thống tổ chức sát thủ sẽ sảy ra vấn đề!
Con chíp đó, trừ khi cậu thật sự tử vong, nếu không tổ chức sát thủ sao có thể biết cậu còn sống.
Nhưng hiện tại trên màn hình điện thoại lại xuất hiện chữ cậu đã vong!
Hơn nữa, tia chớp nói với cậu là anh đã chờ 7 năm là có ý gì?
Chính cả Cảnh Duệ cũng biết, loại việc này có bao nhiêu không thể tưởng tượng, bởi vì phá giải con chip của sát thủ tổ chức, nó đã hao phí vô số nhân lực và vật lực của anh, lợi nhuận mấy năm của tập đoàn Cảnh Thịnh, tất cả đều dùng để phá giải con chip.
“Không cần hoài nghi, người của anh đã công phá hết hệ thống sát thủ, cho nên tính mạng người cũng bị bóm méo. Vừa rồi anh nổ súng trong lòng bệnh, cũng là vì dấu tai mắt. Tổ chữ sát thủ bên kia nhận được tin tức em nổ súng đả thương Cảnh Duệ, sau đó bị người của Cảnh Duệ đánh gục.”
Cảnh Duệ nói, rồi lấy thuốc trong người ra, cậu ấy uống thuốc, làn da chận rãi tích trên mặt anh dần dần thoát mới
Cảnh Trí khiếp sợ trừng lớn đôi mắt!
“Tia chớp” thế nhưng muốn tháo mặt nạn, lấy gương mặt thật cùng cậu gặp nhau!
Một gương mặt thật của sát thủ, trừ bỏ mấy người tối cao trong tổ chức sát thủ thì những người khác căn bản không thể nào biết được, đây là sự cơ mật tối cao của sát thủ, cũng là một bí mật lớn nhất của một sát thủ!
Cảnh Trí hoang mang, khẩn trương, phòng bị.
Cho đến khi cậu nhìn rõ chân dân thật khi Cảnh Duệ lột mặt nạ ra thì trong đầu cậu đều trở nên rống rỗng!
Con người trước mắt này rất giống với mục tiêu mà cậu định hành động, dung mạo tương tự!
“Anh Anh Anh…… Anh là……”
“Không sai, anh là Cảnh Duệ.”
“Không! Người bên trong kia……”
“người bên trong kia chỉ là một thế thân mà thôi."
Cảnh Trí gian nan nuốt nước miếng, cậu phát giác, chính mình đã hoàn toàn mất đi năng lực tư hỏi."
“Tôi dựa vào cái gì mà phải tin tưởng anh.”
“A trí, bảy năm nay, anh vẫn luôn ở bên cạnh em, chẳng qua là không nhận được?”
Cậu đã nhận ra!
Cậu đương nhiên đã nhận ra!
Cậu chỉ có chỉ cảm thấy, chuyện này làm quá nhiều chuyện phát sinh.
Đầu óc cậu căn bản là không đủ dùng. Hoàn toàn rối loạn!
“Viện nghiên cứu virus tuy rằng khó khống chế hơn tổ chức sát thủ, nhưng xắp xếp vài người thì anh vẫn có thể làm được. Peter có phải lúc trước thoạt nhìn rất dễ nói chuỵện? Thư Âm có phải mỗi ngày đều chuản bị một cam mới nhất?"
Cảnh Duệ nhìn bộ dáng khiếp sợ của Cảnh Trí, đạm đạm cười, nói: “Anh biết, tuy rằng anh nhắc cô ấy luôn nhắc nhở em khi ăn cam thì phải lột vỏ, nhưng em vẫn không nghe lời.”
“Còn có, anh mới làcanh trai em, người trong phòng bệnh kia, chỉ là lớn lên có chút giống anh thôi. Lần sau, không được gọi sai người."
Cảnh Trí ngơ ngẩn nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, chỉ cảm thấy chính mình tựa như là đang ở trong mộng, mọi việc trải qua đều không chân thật.
“Nếu em còn có cái gì nghi ngờ, về sau có thể làm DNA giám định. Bất quá, hiện tại việc cấp bách, là giúp em tìm được ký ức. Anh tìm được thôn miên sư tốt nhất trên toàn thế giới, có lẽ sẽ có chút tác dụng. Nếu thôi miên hiệu quả tốt, như vậy giám định DNA đều không cần làm.”
Cảnh Duệ nói xong, liền xoay người, mau chóng rời đi.
Giọng nói của anh, xuyên thấu qua không khí, truyền tới lỗ tai Cảnh Trí: “Anh ở khách sạcn hoa quan thành phố A chờ em, phòng 2201, hy vọng em sẽ không để anh chờ lâu lắm.”
Cảnh Trí nhìn người đàn ông có khả năng là anh trai trong ý niệm của mình, chậm rãi biến mất trong tầm mắt, trong lòng không khỏi có chút phát ngốc.
Cậu đứng ở nơi đó, rất lâu sau đều không cử độnb.
Không biết qua bao lâu, Cảnh Trí mới tìm được lý trí cú mình.
Cậu hít sâu một hơi, không quản cặp song sinh trên mặt đất hôn mê, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Bảy năm, cậu vẫn luôn đi tìm chân tướng quá khứ, mà hiện tại, chân tướng cách cậu chỉ có một bước, cậu sẽ không bởi vì sợ hãi mà từ bỏ.
Huống chi, cậu không có cảm nhận được sự nguy hiểm nào trên người Cảnh Duệ.
Trong phòng khách sạn, Cảnh Duệ kiên nhẫn chờ đợi.
Cậu biết, Cảnh Trí nhất định sẽ trở về.
Tuy rằng Cảnh Trí khả năng có rất nhiều nghi ngờ, nhưng trong nội tâm cậu đã có một đáp án khẳng định, cậu họ Cảnh.
Đêm, đã rất khuya.
Đêm nay thôn miên sư vẫn luôn căng chặt thần kinh, chờ đợi người bệnh quan trong nhất từ trước tới nay của ông.
Rạng sáng một chút, trong căn phòng tối tăm lặng yên không một tiếng động có một bóng người cao lớn.
“A trí, em đã đến rồi.”
Trầm mặc một chút rồi giọng nói hơi hơi khàn khàn của Cảnh Trí vang lên trong phòng: “Anh trai, thật sự là anh sao? Anh không được lừa em, em rất sợ hãi.”
Cảnh Duệ đứng lên, đi đến bên người em trai, bây giờ nhìn đã cao hơn hắn, nịnh cậu như hồi còn nhỏ: “Đừng sợ, anh ở đây, vẫn luôn ở đây.”