Cảnh Trí bời vì vẫn đau đầu khó chịu, ngay cả thân thể cũng không cân bằng được, do vậy không đi nhanh được, Cảnh Dật Nhiên nhanh chóng đuổi kịp được.
Đi được một đoạn, Cảnh Trí đột nhiên quay đầu lại cười:" tránh xa một chút, nếu không tôi sẽ giết ông. Người được phái đến của đội sát thủ lại thấp kém vậy sao? Ông bình thường vậy mà có thể sống tới bây giờ thì thật là kì quặc!"
Cảnh Dật Nhiên giật mình, nói:" tôi không phải người của bọn họ."
"Không phải?"
Cảnh Trí chau mày:" vậy ông là ai? Bác sĩ của viện nghiên cứu?"
Cảnh Dật Nhiên lập tức phản ứng lại, Cảnh Duệ cho rằng ong ta là người của bên kia.
Ông ta lắc đầu, thấp giọng nói:" tôi là bác sĩ, nhưng không phủa bác sĩ của viện nghiên cứu độc tố kia, tôi là người thành phố A."
Cảnh Trí thật sự không có chút cảm tình nào với bác sĩ cả, cậu ta nghe được Cảnh Dật Nhiên nói là bác sĩ, liền quay đi không nói lời nào.
Nếu như không phải lần đầu đến đây, không quen thuộc với môi trường ở đây, sợ rằng lại tuỳ ý giết người đem đến phiền hà cho những nhiệm vụ sau, anh ta đã sớm giết đi người đàn ông của mình rồi.
Đây không phải là Bắc mỸ, không phả viện nghiên cứu hay đại bản doanh của dội sát thủ, giết người có thể an nhiên không sao cả.
Mặc dù anh ta tự tin về xương của mình, nhưng anh ta không mạo hiểm mà đem lại phiền hà cho chính mình.
Cảnh Dật Nhiên nhìn con trai bước đi, lập tức lấy hành lí chạy theo cậu ta.
Cảnh Trí đi khá xa rồi, nhìn thấy cáu đuôi phía sau vẫn theo anh ta, không nhẫn nại được:" ông đi theo tôi làm cái gì? Đừng cho rằng tôi không dám giết ông."
Anh ta vừa nói vừa dùng tay bóp vào yết hầu Cảnh Dật Nhiên, anh ta rất ghét người khác theo anh ta, ngừoi này không biết sợ chết là gì, thì anh ta nhất định sẽ không kìm chế nổi.
Cảnh Dật Nhiên đã quá quen với hàh động này, bởi vì Tiểu Lộc và Cảnh Dật Thần giết người đều thích dùng chiêu này!
Anh ta lập tức hét lên:" Trí, đừng ra tay! Ta là cha của con."
Tay của Cảnh Dật Nhiên lơ lửng giữa không trung.
" ông nói cái gì? Nói lại lần nữa tôi xem!"
" ta không lừa con, ta thật sự là cha của con! Thành phố A là nhà của con, trước khi con bị bắt đi, con đã ở đây! Con thật sự là một chút cũng không nhớ gì sao?"
Cảnh Dật Nhiên không thể kiềm nổi, ông ta hôm nay không nói sự thật, suýt chút nữa thì bị chính con trai mình giết rồi!
Mặc dù ông ta không biết Cảnh Dật Thần là làm bằng cách nào, nhưng ông ta hoàn toàn tin tưởng năng lực của anh mình, suy cho cùng tất cả là do Cảnh Dật Thần đứng sau, ông ta bảo vệ tính mạng của mình trước, sau đó nhận con trai sau!
Cảnh Trí ngơ ngác nhìn Cảnh Dật Nhiên, có chút động lòng.
Người trước mặt đây, giống anh ta đến 7 phần, mà người này không hề đeo mặt nạ cungc không hề hoá trang, diện mạo quen như vậy, nói không có họ hàng không ai tin.
Mà cậu ta đối với nơi này có cảm giác rất đặc biệt, có cảm giác đã từng đến đây, nếu như cậu ta thật sự lớn lên ở đây, sau đó bị mất trí nhớ, vậy thì cảm giácquen thuộc ấy được giải đáp rồi.
Nhưng Cảnh Trí vẫn không dám tin dễ dàng như vậy.
Đi trên được, tự nhiên gặp phải một người nói là cha của mình anh ta, chuyện này phải nghĩ như thế nào!
Có điều, Cảnh Trí cuối cùng cũng không giết Cảnh Giật Nhiên.
Người ở trước mặt có những hành động không hợp lí, vậy thì cũng có thể không phảicha của mình, vậy htif ắt hẳn là có thân phận khác.
Cảnh Trí là một sát thủ xuất sắc, hơn nữa còn là người rất giỏi ẩn náu, muốn giết bỏ kiểu người chưa qua tập luyện chuyên nghiệp như Cảnh Dật nhiên, cực kì dễ dàng.
Cậu ta rất nhanh đã biến mất khỏi tầm nhìn của Cảnh Dật Nhiên, sau đó bắ đầu bám theo Cảnh Dật Nhiên.
Anh ta không để lộ một tiếng nào mà lặng lẽ theo sau, sau đó anh ta nhìn thấy, người đàn ông gần 50 tuổi đó ôm hành lí dát theo ngựa đi trên đường khóc rất lớn!
Ông ta khóc đầy tuyệt vọng và bi thương, dường như đã mất đi thứ gì quan trọng nhất của cuộc đời, khóc không ngừng lai.
Người đu qua đường nhìn ông ta với ánh mặt kì lạ, sau đó lắc đầu bỏ đi.
Cảnh Trí có chút choáng váng.
Anh ta năm nay 17 tuổi, từ trước tới giờ cũng không hề khóc to đến như vậy.
Đàn ông, có điều gì đau khổ cũng nên giữ trong lòng, không nên để lộ ra ngoài, cho người khác nhìn thấy. Càng không thể khóc to như vậy, sec bị cười nhạo.
Người này chắc không phải đang diễn?
Có lẽ, ông ta biết bản thân đang theo dõi ông ta, nên cố ý khóc để anh ta nhìn thấy?
Người đàn ông này có tài diễn xuất quá giỏi, phải trao giải Oscar cho ông ta mới đúng.
Cảnh Dật Nhiên làm mất dấu của con trai, cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, những đau khổ và hù hần trong suốt 7 năm qua lại bùng phát, khóc đến bất lực với chính mình.
Con trai bị bắt đi rồi, vợ của ông ta cũng bị đuổi đi, để bảo vệ cho con trai, nên nhiều năm như vậy, ông ta vẫn sống cô đơn một mình, quan niệm cũng trở nên cô độc!
Nếu không phải Cảnh Dật Nhiên mỗi tháng đều gửi tin tức của con trai và vợ ông ta đén, thì ông ta khôgn biết có sống được đến bây giờ không!
Ông ta chỉ hận bản thân vô dụng!
Ông ta không thể bảo vệ được con trai và vợ!
Ông ta thậm chí còn không không thể giống như Cảnh Duệ, thâm nhập vào đội sát thủ, mang đến cho con trai chút tình thương!
Cảnh Dật Nhiên ngồi sụp xuống, khóc rất lâu, khóc đến nỗi mắt của ông ta sưng hét lên, mũi tắc lại, không còn chút sức lực nào nữa.
Ông ta ngồi trên đường không còn chút hình tượng nào, lấy điện thoại ta gọi cho Cảnh Dật Thần.
"Anh, em lại để mất Cảnh Trí rồi, làm sao bây giờ?"
Rõ ràng là người gần 50 tuổi rồi, nói chuyện vẫn như một đứa trẻ, vô dụng, thất thần, đau khổ, tự trách bản thân.
Cảnh Dật Thần trả lời trong điện thoại:" ờ, quá bình thường, cậu ta đã trở thành kẻ giét người hàng đầu trên thế giới, nếu ông có thể kiểm soát được, thì đội sát thủ đã tan rã từ lâu rồi!"
"Anh, nó liệu có gặp nguy hiểm khiing? Tôi vừa kêu tên của nó rồi, còn nói tôi là cha của nó, nhỡ đâu bị người khác nghe được thì phải làm sao?"
"Không sao, Duệ Dụe đã sắp xếp ổn thoả rồi, Cảnh Trí trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có nguy hiểm gì cả."
Cảnh Dật Nhiên thở dài nhẹ nhõm, vẫn cảm thấy chán nản:" anh, có phải em rất vô dụng không?"
Cảnh Dật Thần khẳng định luôn:" phải!"
Cảnh Dật Nhiên hít thở một hơi dài, nói " không phải" để lừa anh ta một lần không được sao?
Đúng vậy, Cảnh Dật Nhiên vẫn luôn nói thẳng như vậy.
Ông ta giữ điện thoại không nói gì, cũng không cúp máy, không ngừng khóc trong điện thoại.
Ở toàn thành phố A, người duy nhất có thể khiến ông ta yên lòng thật sự là Cảnh Dật Thần, không cần nói câu gì, chỉ cần ông ta cảm nhận được sự tồn tại của Cảnh Dật Thần, ông ta liền cảm thấy yên lòng, cảm thấy có hi vọng, và có một người anh tuyệt vời.
Cảnh Dật Thần hiếm khi kiên nhẫn như vậy, không phải vì sự trầm tĩnh và khóc của Cảnh Dật Nhiên mà cúp điện thoại.
Một lúc sau, ông ta mới nói:" đừng khóc nữa, quay về dọn dẹp chút đi, đợi con trai quay về!"