Cảnh Dật Thần quyết tâm khiến cho Thượng Quan Ngưng phải sinh cho ông ta 1 đứa con nữa.
Cô ấy nhất định sẽ rất thích trẻ con, Cảnh Duệ không còn ở bên cạnh cô ấy nữa, ắt hẳn sẽ nhắc liên hồi, nếu có một đứa trẻ khác cả ngày quấn lấy cô ấy.
Cô ấy cũng không phải là quá nhớ con trai.
Huống hồ, bọn họ cũng thực sự muốn sinh thêm một đứa con nữa.
Hai vợ chồng họ ngồi trong nhà bàn về chuyện sinh thêm đứa thứ 2, Cảnh Duệ đã đến biệt thự của Cảnh gia nhưng cũng không chào hỏi Mạc Lan, mà đi thẳng đến căn biệt thự nhỏ mà Cảnh Dật Thần đã từng ở, sau đó sai quản gia đi gọi bác sĩ đến truyền nước.
Trước đó, cơ thể của Cảnh Duệ bị thương rất nặng, bây giờ vẫn cần thực hiện đợt trị liệu cuối cùng.
Bác sĩ vừa truyền dịch xong cho Cảnh Duệ, thì Cảnh Trí liền bước vào.
"Anh, anh bị ốm sao? Sao lại phải truyền nước?"
Cảnh Trí từ nhỏ đến lớn, vì những virut bên trong cơ thể, mà từ trước tới giờ không hề bị cúm hay sốt, cũng không hề mắc căn bệnh nào khác, cơ thể khoẻ mạnh đến lạ thường. Bây giờ nhìn thấy Cảnh Duệ phả truyền nước, anh ta cực kì kinh ngạc, vì trong suy nghĩ của anh ta, Cảnh Duệ cái gì cũng tốt hơn anh ta, sao lại có thể dễ dàng bị ốm như vậy.
Cảnh Duệ chỉ lạnh lùng nhìn anh ta mà không hề có ý muốn giải thích.
Bác sĩ bật cười giúp Cảnh Duệ giải thích:" Anh của cậu không hề bị ốm, là trước đây từng bị thương, bây giờ cần tiêm thuốc tiêu viêm, giúp chữa lành vết thương".
Chuyện chữa lành vết thương thì Cảnh Trí biết, vì anh ta bây giờ đã phát hiện ra rằng, khả năng lành vết thương của anh ta mạnh gấp mấy chục lần người khác.
Rất nhiều người bị thương ở tay xong phải mất mấy ngày mới có thể lành lại, nhưng anh ta chỉ cần 1 lúc là ngừng chảy máu, nếu vết thương không quá lớn, thì chỉ cần 1 vài giờ sau là có thể hồi phục lại như ban đầu, ngay cả vết sẹo cũng rất ít khi lưu lại.
"Anh bị thương rồi!"
Cảnh Trí bước vội đến trước mặt Cảnh Duệ, định lật quần áo của Cảnh Duệ ra để xem dốt cuộc anh ta bị thương ở chỗ nào, nhưng cũng không dâm tuỳ tiện đụng vào anh ta, bởi Cảnh Duệ vốn dĩ không thích như vậy, không thích người khác chạm vào mình, càng không thích ai khác lật quần áo anh ta ra.
Cảnh Duệ vẫn không hề nói lời nào, chỉ nhìn về hướng bác sĩ ngỏ ý ông ta có thể về rồi.
Bác sĩ nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi ra về, Cảnh Duệ mới 12 tuổi, mà đã có khí thể rất oai phong như vậy rồi, có sự hổ báo rất lớn, khôbg biết lớn lên sẽ khủng khiếp tới mức nào!
Cảnh Trí cũng lo sợ sẽ bị đuổi đi, nên tỏ ra đáng thương:" Anh, anh đừng đuổi em đi, là em cố ý đến để thăm anh, em nhất định sẽ không làm phiền anh, em sẽ nghe lời"
Anh ta vốn dĩ rất khéo léo mà còn đẹp trai, da trắng giống như Dương muội, ngay cả lúc nói chuyện cũng thấy đáng thương.
Cảnh Duệ cũng không nỡ lòng đuổi Cảnh Trí đi.
Cảnh Trí đành gật đầu đồng ý cho anh ta ở lại.
Cảnh Trí vui mừng vì thực sự được ở lại, cậu ta không những không phá đồ mà cũng không nói lời nào, rất nghe lời không giống như anh ta bình thường.
Chính là vì anh ta thích anh trai, thích chạy theo đằng sau anh trai, thích nói chuyện cùng anh trai, muốn chia sẻ đồ ăn ngon với anh trai.
2 anh em họ đều im lặng ngồi ở đây., Cảnh Trí liền ngủ thiếp đi trên ghế sô-fa, còn Cảnh Duệ vừa truyền dịch, tay vừa cầm điện thoại đọc tin mới-anh ta bây giờ đã có riêng một thế lực của chính mình, có thuộc hạ của riêng minh, ngày ngày nghe bọn họ báo cáo lại.
Ngày thứ 2, khi tỉnh lại, Cảnh Trí đột nhiên phát hiện mình ngủ ở trên giường!
Rõ ràng đêm qua anh ta ngủ trên ghế sô-fa mà!
"Anh trai đâu, anh ấy đi đâu rồi?
Cảnh Trí tìm quanh căn biệt thự cũng k thấy bóng dáng của Cảnh Duệ, có lẽ nào đã bị Mạc Lan kéo đi nói chuyện rồi.
Phần lớn thời gian của bà cụ là ở nhà một mình, ngoài nói chuyện với quản gia và người hầu, bên cạnh làm gì còn người thân cận nữa, bây giờ Cảnh Trí đến rồi, bà ấy đương nhiên là muốn được nói chuyện với cháu yêu của mình rồi.
Thưc tế, Cảnh Duệ không hề rời khỏi Cảnh gia, anh ta chỉ đi đến phòng mật mà chỉ có người nhà của Cảnh gia mới có thể biết được. Ở đó vừa yên tĩnh mà còn có đầy đủ các hệ thống thiết bị tiên tiến nhất toàn cầu, anh ta có thể bố trí những thế lực của mình, và cũng có thể tĩnh tâm suy nghĩ những điều khó giải quyết.
1 ngày trôi qua rất nhanh, Cảnh Duệ không rời đi, Cảnh Trí không dễ gì có thể thoát khỏi bà cụ, nhanh chóng chạy vào trong nhà.
Cảnh Duệ không ở đấy, nên Cảnh Trí cũng không muốn ở lại lâu, phòng khi bà cụ nói dài dòng.
Lái xe đưa Cảnh Trí đến Cảnh Thiên Viễn, Cảnh Thiên Viễn kéo anh ta lại, mặt tối sầm lại nói:" Từ sau mà còn chạy đi như vậy, ta sẽ cấm tiệt, không cho cháu ra ngoài nữa!"
Cảnh Trí không hề sợ ông ấy, cười nói:"Ông à, cháu đâu có chạy lung tung, cháu đến thăm anh trai mà!
Cảnh Thiên Viễn vẫn xám xịt mặt lại, giáo huấn một hồi, thân thể của Cảnh Trí rất đặc biệt, nếu như ra ngoài làm bị thương ai hoặc bị ai làm trọng thương, rất có thể sẽ bị điều tra ra, xuất thân của cậu ta sẽ bị lộ, sau này sẽ rất nguy hiểm.
Cảnh gia vì bảo vệ sự an toàn cho Tiểu Lộc, vì không muốn cô ấy bị những cơ cấu của thể lực ngoại quốc bắt đi, mỗi năm đều đưa ra cái giá rất cao.
Nếu có thêm một Cảnh Trí nữa, thì cái giá này ngay cả Cảnh gia cũng không thể nhận nổi.
Thế nhưng, nỗi lo của Cảnh Thiên Viễn cũng xảy ra rồi.
Ngày thứ 2, sau khi đi học, Cảnh Trí bị mất tích.
Chứng kiến toàn bộ quá trình Cảnh Trí bị bắt, chỉ có 2 cô gái là Trịnh Vũ Lạc và Trịnh Vũ Vi biết, camera quay nơi Cảnh Trí bị bắt cũng hỏng rồi, không còn cách nào để kiểm tra lại tình hình khi đó.
2 cô gái ấy khóc đỏ cả mắt, được Trịnh Kinh và Trịnh Quan đưa đến chỗ của Mộc Vấn Sinh.
Trong khu vườn nhỏ của Mộc Vấn Sinh không chỉ có ông ta mà còn có gương mặt lạnh lùng của Cảnh Thiên Viễn, và sự thấp thỏm lo âu của Cảnh Dật Nhiên và Tiểu Lộc sau khi nghe tin con trai mất tích.
Trịnh Vũ Lạc và Trịnh Vũ Vi nhìn rất giống nhau, khiến nhiều người nhận nhầm giữa 2 người họ. Mộ Đoá cà Mộc Sâm khi đó không phân biệt được ai với ai.
Chỉ có duy nhất một điều không giống nhau, là người chii Trịnh Vũ Lạc có chút chín chắn hơn, có lẽ từ nhỏ cô ấy được dạy dỗ từ những người lớn, phải bảo vệ và chăm sóc cho em mình, chỉ là sinh ra trước mấy phút, mà cô ấy được làm chức chị.
Thế nhưng, hôm nay cô ấy khóc rất lớn, có vẻ hoảng hốt lo sợ hơn người em Trịnh Vũ Vi, gương mặt đầy đáng thương.
trịnh Khải thấy thương liền ôm lấy hai cô gái, hôm nay bọn họ là làm điều sai trái, đang phải chịu đựng sự dày vò.
Từ những việc làm sai trái của hai cô gái, Trịnh Kinh thay mặt bọn họ đến xin lỗi Cảnh Dật Nhiên và Tiểu Lộc:
"Dật Nhiên! Xin lỗi ông, đây là lỗi của Lạc Lạc và Vi Vi, không dạy dỗ bọn họ tốt là trách nhiệm của tôi, chỉ là bọn họ tuổi còn nhỏ, chưa phân biệt được đúng sai, ông muốn trách thì trách tôi đi, tôi sẽ toàn tâm toàn lực đi tìm lại Cảnh Trí!"