Cảnh Dật Thần không dao động, thản nhiên: “Cô ấy gần đây rất bận, không rảnh trở về.”
Anh nói xong, liền trực tiếp ngắt điện thoại, sau đó đối diện với Đường Vận: “Nhớ kĩ lời của tôi, sống tốt cuộc sống của em, sau này em sẽ có gia đình của mình.”
Qua đôi câu anh nói trong điện thoại Đường Vận đã đoán ra, người gọi đến không phải là vợ anh, thấy anh không chút lạnh nhạt rời đi, cả gương mặt xinh đẹp bắt đầu tức giận đến vặn vẹo cả lên, trong đôi mắt lóe lên tia sáng nham hiểm.
Mà tại biệt thự nhà họ Cảnh, Cảnh Dật Nhiên nhân cơ hội bà nội gọi điện thoại, len lén chạy đi ra ngoài.
Chờ đến khi Mạc Lan phát hiện cậu ta không còn ở đó, cậu ta đã sớm chạy không thấy bóng rồi.
Vì vậy, lúc Thượng Quan Ngưng tan làm, vừa đi ra khỏi cửa chính công ty, đã nhìn thấy Cảnh Dật Thần một thân Tây trang màu hồng xinh đẹp chói lóa, tay cầm một bó hoa hồng lớn, làm dáng tựa vào chiếc Maserati mới tinh.
Cậu ta vốn dĩ đẹp trai, đi đến nơi nào cũng đều sáng rực rỡ, giờ phút này ôm hoa dựa lên một chiếc xe sang trọng, vừa yêu nghiệt vừa tôn quý bộc lộ rõ ràng không thể nghi ngờ, thật sự trong nháy mắt giết chết cả một đám phụ nữ.
Rất nhiều đồng nghiệp nữ vừa mới tan việc bước ra khỏi tập đoàn Cảnh Thịnh đi trên đường đi bộ, vây quanh bên người cậu ta, mắt tỏa ra hoa đào nhìn cậu ta.
Có cô bé lá gan lớn tiến đến gần cậu ta, cậu ta một mực cười cười vẫy tay, còn hào phóng rút từ bó hồng một nhành đưa cho cô ấy.
Làm cho cô bé hưng phấn hét chói tai.
Cảnh Dật Nhiên vừa thấy Thượng Quan Ngưng đi ra ngoài, lập tức dùng động tác đẹp trai nhất lấy kính mát xuống, ngả ngớn hướng cô huýt sáo, không đàng hoàng mà nói: “Người đẹp, tối nay đi theo tôi, bó hoa cùng chiếc xe này sẽ thuộc về em, như thế nào?”
Thượng Quan Ngưng trực tiếp làm lơ, như là không nhìn thấy cậu ta mà đi qua bên cạnh, chọc cho Mễ Hiểu Hiểu đang đi cùng cô không ngừng hỏi: “Thượng Quan, mắt cậu có phải là không dùng được nữa rồi, một đại soái ca vẫn luôn phóng điện lên người cậu, làm sao cậu có thể xem người ta là không khí chứ?”
Thượng Quan Ngưng bước chân không ngừng, nhàn nhạt nói: “Chỗ nào có người? Sao tôi không thấy người?”
Cô cố ý nhấn mạnh chữ “Người”, Mễ Hiểu Hiểu vừa nghe liền biết, cô là đang mắng đại soái ca kia cực kì thê thảm, đại soái ca không phải người.
Giọng cô không nhỏ, vừa vặn có thể làm Cảnh Dật Nhiên nghe được.
Nhưng Cảnh Dật Nhiên không những không có tức giận, ngược lại lộ ra một nụ cười sáng chói làm điên đảo chúng sinh, tựa như tính tình thực sự tốt.
Mễ Hiểu Hiểu mém chút nữa là bị nụ cười mê người như điện giật của cậu ta làm cho ngất đi, ôm lấy canh tay Thượng Quan Ngưng nói: “Trời ạ, người này cùng tổng giám đốc là một cấp bậc! Tuyệt đối thâm độc xảo trá, chúng ta tranh thủ thời gian chạy nhanh đi!”
Thượng Quan Ngưng có chút sửng sốt nhìn Mễ Hiểu Hiểu, ngạc nhiên với trực giác nhạy cảm của cô ấy.
Cô là được chứng kiến cảnh Cảnh Dật Nhiên biến thái vô sỉ, biết cậu ta đối với người khác không chừa thủ đoạn nào, nên mới làm lơ cậu ta.
Mễ Hiểu Hiểu chắc chắn là lần đầu tiên gặp, hơn nữa rõ ràng là bị bộ dạng tuấn tú xinh đẹp của cậu ta mê hoặc đến huân bảy tố tám, chỉ chưa chảy nước miếng ra thôi, nhưng lại trực tiếp nói chạy nhanh đi!
Hôm nay Thượng Quan Ngưng đưa xe 4S đi cửa hàng bảo dưỡng, vừa muốn lên xe Mễ Hiểu Hiểu, lại bị cánh tay Cảnh Dật Nhiên duỗi ra ngăn cản.
“Sao? Muốn chạy? Cũng không hỏi thử thiếu gia đây có đồng ý hay không?”
Cậu ta vừa nói, mắt lướt qua trong xe Mễ Hiểu Hiểu, sau đó liếm liếm môi khiêu gợi, tác phong không đứng đắn nói: “Ơ, cô bé này cũng không tệ lắm, hôm nào có thể nói một chút chuyện nhân sinh!”
Thượng Quan Ngưng sợ Mễ Hiểu Hiểu bị cậu ta nhìn chằm chằm, lập tức nói: “Hiểu Hiểu, cậu đi trước đi.”
Mễ Hiểu Hiểu có kinh nghiệm với đàn ông còn nhiều hơn Thượng Quan Ngưng, trực giác của cô cảm thấy Cảnh Dật Nhiên không phải là dạng người hiền lành gì, không chịu chỉ để lại một người.
“Thượng Quan, cậu lên xe, chúng ta cùng đi!”
Nơi này nhiều người nhìn vậy, cậu ta nhất định không dám đưa các cô đi!
Thượng Quan Ngưng nhìn sắc mặt Mễ Hiểu Hiểu, liền biết cô ấy suy nghĩ cái gì.
Chính là, tại sao biết, trước mắt người đàn ông này là một kẻ biến thái tuyệt đối, căn bản sẽ không quan tâm bên cạnh có hay không có người, chuyện gì cậu ta cũng có thể làm được.
Hơn nữa, hiện tại Thượng Quan Ngưng không phải sợ Cảnh Dật Nhiên sẽ làm cái gì, mà là sợ hắn nhìn chằm chằm Mễ Hiểu Hiểu.
Cô đành phải mặt không đổi sắc nói dối nói: “Cậu đi đi, chúng tôi biết nhau, quan hệ tốt, không cần lo lắng.”
Mễ Hiểu Hiểu không quá tin tưởng, thoạt nhìn bọn họ không giống như có mối quan hệ tốt.
“Lên xe đi, tôi không thể bỏ lại một mình cậu.”
Thượng Quan Ngưng có chút cảm động, cô cũng chỉ mới biết Mễ Hiểu Hiểu có hơn một tháng mà thôi, trong ngày thường cô ấy cười toe toét không ra bộ dạng gì, thời điểm quan trọng thế nhưng nguyện ý dũng cảm giúp đỡ cô.
Qua nhiều năm như vậy, ngoài Triệu An An, thì quan hệ này xem như không tệ.
Nhưng càng như vậy, cô càng không thể đẩy Mễ Hiểu Hiểu vào chỗ nguy hiểm.
Cô nghĩ nghĩ, nói: “Cậu đi nhanh đi, tôi đã gọi điện thoại cho chồng tôi rồi, một lát nữa anh ấy sẽ đến. Hơn nữa, thật sự không có việc gì, cậu mà ở đây, tôi cùng anh ta nói chuyện cũng không tiện lắm?”
Cô tận tình khuyên bảo một hồi lâu, Mễ Hiểu Hiểu mới không tình nguyện lái xe rời đi.
Chờ cô ấy đi khỏi, nụ cười trên mặt Thượng Quan Ngưng biến mất dường như không còn, thay vào đó là lạnh nhạt cùng đề phòng.
Cảnh Dật Nhiên đem bó hoa hồng thật lớn kia cứng rắn nhét vào trong tay Thượng Quan Ngưng, lắc lắc cánh tay nói: “Mệt chết thiếu gia tôi, lần tới không bao giờ... đưa cái gì hoa hồng đổ gục nữa! “
Thượng Quan Ngưng sợ chọc giận kẻ hỉ nộ vô thường như cậu ta, chịu đựng xúc động mà không đem bó hoa ném trên mặt đất, cầm bó hoa thản nhiên nói: “Vết thương trên mặt cậu còn chưa lành, nếu không muốn thêm vết thương mới, vẫn là đừng tới trêu chọc tôi sẽ tốt hơn.”
Cảnh Dật Nhiên bồm bộp vỗ tay, trong đôi mắt đào hoa tràn đầy hưng phấn nói: “Rất tốt, thiếu gia đây rất thích thái độ không sợ chết của em, như vậy mới hứng thú!”
Cậu ta nói xong, ngả ngớn vuốt ve những sợi tóc mềm mại sáng bóng như tơ lụa của Thượng Quan Ngưng, tấm tắc khen: “Tôi cho rằng tóc em dài nhìn khá xinh đẹp, không nghĩ tới tóc ngắn như vậy cũng có hương vị, đúng là làm người khác ngạc nhiên! Làm sao bây giờ, tôi càng ngày càng thích em rồi!”
Vừa nhìn thấy cánh tay cậu ta, Thượng Quan Ngưng lập tức né tránh sang bên cạnh, tránh khỏi cánh tay thon dài kia.
Nhìn bộ dạng Cảnh Dật Nhiên ngả ngớn mặc kệ nơi nào, càng ngày cô càng không thích người trước mắt này rồi.
Cậu ta cùng Cảnh Dật Thần rõ ràng là anh em ruột, tại sao lại khác nhau đến như vậy, không chỉ gương mặt không giống nhau, ngay đến tính cách cũng hoàn toàn trái ngược!
Tay Cảnh Dật Nhiên rơi vào khoảng không, mất hứng không muốn sờ lại tóc cô.
Tóc cô nhìn qua đẹp như thế, có một loại xúc động khiến cậu ta muốn phá hư.
Cô gái trước mắt, mảnh mai cao gầy, mặc một chiếc váy công sở màu đen, dáng người lung linh hấp dẫn, đôi chân thẳng tắp thon dài, khiến cho người khác mơ màng. Mái tóc mới ngắn, màu nâu ánh kim gọn gàng, nổi bật lên làn da tuyết trắng mịn màng, kinh nghiệm giỏi giang lộ ra một tia quyến rũ xinh đẹp khác, mười phần phụ nữ.
Cảnh Dật Nhiên chưa từng thấy qua ai tóc ngắn nhưng lại xinh đẹp như vậy.
Người phụ nữ này, ánh mắt trong suốt sạch sẽ, không mang một tia tạp chất, đơn giản đến mức người ta chỉ cần nhìn một cái là thấy đáy, rõ ràng nhan sắc cũng không phải là tuyệt sắc chi tư, nhưng hết lần này đến lần khác làm người ta muốn nhìn, cố tình làm người ta chỉ nhìn một lần liền khó có thể quên.
Hứng thú trong mắt cậu ta càng ngày càng đậm, cười đùa nói: “Ồ, đúng rồi, em đã kết hôn, cứ thế đi, hứng thú của tôi sẽ càng lớn! Em nói, nếu là anh ta bị em cho đội nón xanh, có vui vẻ mà tự sát không?”