Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 869: Lại bị cháu trai lừa (2)




Cảnh Dật Nhiên có chút phát ngốc: “Cái gì?”

“Bao lì xì a! Trả lại cho cháu!”

“Không phải vừa rồi chú mới cho cháu hay sao?”

“Chú mới trả cháu một cái, còn thiếu chín cái! Vừa rồi không phải lấy của cháu mười cái hay sao? Ba, có phải nãy chú ấy lấy của con mười bao lì xì hay không?”

Cảnh Dật Thần nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, ba nhìn thấy rõ.”

Cảnh Dật Nhiên trực tiếp bị sự vô lại của hai ba con này làm cho hoảng sợ!

Hắn cho rằng da mặt mình đã rất dày, không nghĩ tới hôm nay gặp phải đối thủ!

Hắn không khỏi kêu rên: “Đời trước tôi đã tạo nghiệt gì à, có một người anh trai và cháu trai như vậy!”

“Kết hôn là một ngày đại hỉ, chú đừng quỷ khóc sói gào, nhanh chóng đưa chín bao lì xì còn lại trả cho cháu, chú sẽ không quỵt nợ chứ?”

Mộc Thanh mới vừa mới hết bận quay lại liền nghe thấy lời Cảnh Duệ nói vẻ mặt khinh bỉ: “Cảnh Dật Nhiên, cậu có thấy mất mặt hay không, còn đi cướp bao lì xì của trẻ con? Nhanh chóng trả lại cho Duệ Duệ đi, mấy bao lì xì đó đều là người ta thấy Duệ Duệ thông minh đáng yêu nên mới cho nó, nếu muốn thì đi cướp của người khác a!”

Vẻ mặt Cảnh Dật Nhiên thống khổ bất đắc dĩ: “Sư huynh, sao anh lại không tin tôi! Tôi đâu có cướp bao lì xì của tiểu quỷ này, nó đang hãm hại tôi!”

Thượng Quan Ngưng cùng Triệu An An không biết đi đến từ khi nào, hai người đều che chở Cảnh Duệ, không cho Cảnh Dật Nhiên sắc mặt tốt.

“Cảnh Dật Nhiên, tại sao anh bắt nạt cháu trai tôi, mau trả bao lì xì cho nó!”

“Cảnh Dật Nhiên, anh cướp bao lì xì của con trai tôi? Thiệt cho tôi còn quan tâm Tiểu Lộc và con của anh, anh cũng không biết xấu hổ!”

Cảnh Dật Nhiên chỉ chốc lát mà đau cả đầu!

Tại sao mọi người đều chỉ trỏ hắn?

Tiểu quỷ này đúng là muốn hại chết hắn a!

“Trên người tôi không có nửa cái bao lì xì nào cả, không tin các người kiểm tra xem!”

Trán hắn đổ đầy mồ hôi, dứt khoát muốn cởi quần áo cho mọi người nhìn xem hắn căn bản là không xu dính túi!

Trời ơi, về sau cũng không dám tùy tiện trêu chọc Cảnh Duệ nữa, tiểu tử này không biết khi nào sẽ đào hố chôn hắn!

Hắn sốt ruột biện minh cho mình, nhưng không có người tin tưởng hắn, bởi vì quả thật Cảnh Dật Nhiên có thể làm những việc như cướp bao lì xì của Cảnh Duệ a!

Mọi người rất nhanh liền tản đi, Cảnh Duệ đi một đoạn lại quay trở về, bé đứng yên trước mặt Cảnh Dật Nhiên, ngửa khuôn mặt non nớt nhìn lên nói: “Chú hai, chú cũng thích bao lì xì sao? Cháu tặng chú một bao nhé!”

Cảnh Dật Nhiên phản xạ có điều kiện nhanh chóng lui về phía sau, hoảng sợ nói: “Cháu cháu cháu…… Cháu lại muốn làm gì!”

Vừa rồi còn lừa hắn vào chỗ chết, tại sao mới được một lát liền thay đổi mặt, chẳng những chịu gọi hắn là chú hai mà còn muốn đưa hắn bao lì xì!

Tuyệt đối không bình thường!

Tiểu tử này nhất định lại nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì đó!

Hắn mới không mắc mưu!

Cảnh Duệ cười tủm tỉm nói: “Không phải chú thích bao lì xì sao? Tuy rằng cháu cũng rất thích, nhưng cháu có rất nhiều, tặng chú một cái thì tốt hơn.”

Bé nói xong liền đem bao lì xì đặt ở trên sàn nhà cách Cảnh Dật Nhiên không, sau đó giống như một đứa bé bình thường nhảy nhót rời đi.

Cảnh Dật Nhiên cực kì nghi ngờ, chẳng lẽ…… Hắn hiểu lầm Cảnh Duệ?

Chẳng lẽ Cảnh Duệ thật sự tìm lại được lương tâm?

Hay vì vừa rồi hắn bị rất nhiều người công kích hãm hãi, làm trong lòng tên tiểu quỷ này tự trách?

Cảnh Dật Nhiên nhìn bao lì xì bắt mắt ở trên sàn nhà, do dự đi đến nhặt bao lì xì trước mặt, chuẩn bị mở ra.

Dù sao, tệ nhất cũng là bên trong bao lì xì trống không, không có tiền, hắn bị Cảnh Duệ trêu chọc một lần nữa!

Hắn mở ra bao lì xì, vừa muốn xem bên trong có tiền hay không, kết quả, “Phanh” một tiếng giòn vang, bao lì xì bốc lên một làn khói đen, phun hết lên trên mặt hắn, sau đó, khuôn mặt đẹp trai của hắn lập tức biến thành màu đen!

Hai tay cũng không tránh khỏi mà đen xì xì, như vừa mới đào than đá xong không rửa tay!

Tiếng gầm gừ của Cảnh Dật Nhiên rất nhanh liền vang vọng trong biệt thự Trịnh gia: “Cảnh Duệ! Cháu quay lại đây cho chú, xem chú có đánh chết tên tiểu tử vô lại như cháu không!”

Cảnh Dật Thần nắm tay nhỏ của con trai đi dạo trong vườn hoa của Trịnh gia.

“Con trai, con lại dùng viên đậu đen mà ông nội tặng cho con hả?”

“Đúng vậy, ba, viên đậu đen đó dùng khá tốt. Nhưng mà viên đậu đen này không phải ông nội cho con, là con tự mình làm.”

Hai cha con nói viên đậu đen, kỳ thật là dùng một loại chất nổ bằng than chì làm thành viên pháo nhỏ, viên đậu đen này khi bị đụng chạm đè nén thì sẽ nổ tung, hơn nữa uy lực không lớn, nhưng sẽ cực kì khó rửa sạch, rất thích hợp dùng để lừa người.

“À? Con đã học được cách làm viên đậu đen đó sao?”

Cảnh Dật Thần hơi hơi có chút kinh ngạc, hắn khi còn nhỏ cũng theo Cảnh Trung Tu học làm những món đồ chơi nhỏ này, nhưng lúc hắn học đã được ba tuổi rồi, mà Cảnh Duệ mới được hai tuổi lẻ bốn tháng.

“Đúng vậy, ba, nghe nói kỷ lục của con còn cao hơn ba nha!”

Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng cười cười: “Con lợi hại hơn ba, về sau sẽ giỏi hơn ba rất nhiều.”

“Con nhất định sẽ giỏi hơn ba, về sau con lớn rồi thì có thể bảo vệ ba và mẹ!”

Cảnh Duệ tin tưởng mười phần, bé đang hướng tới sự tài giỏi như thần của ba, ở trong lòng hắn, ba là vô địch, bởi vì đến bây giờ, bé chưa từng nhìn thấy có chuyện gì mà ba không làm được.

Nếu ba nói bé lợi hại hơn, khẳng định không phải lừa bé, bé xác thật cũng rất thông minh.

Một ngày náo nhiệt như đám cưới, Cảnh Dật Thần cùng Cảnh Duệ chỉ lộ mặt ra một lần mà thôi, những lúc còn lại hắn đều ôm con trai ngồi trong xe, nghiên cứu cấu tạo cùng nguyên lý động lực của chiếc xe, nếu không phải chân Cảnh Duệ quá ngắn, đoán chừng đã học được lái xe.

Hôn lễ kết thúc, lúc về nhà, Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Duệ ngồi ở ghế sau, cô vuốt ve đầu nhỏ của con trai, có chút cảm khái nói: “Đám cưới cảm động lại hạnh phúc như vậy, hiện tại mẹ chỉ chờ đợi Duệ Duệ kết hôn, hôn lễ của con chúng ta nhất định phải làm thật long trọng.”

Cảnh Duệ lấy cái tay trên đầu mình ra, bình tĩnh nói: “Mẹ, mẹ suy nghĩ xa vời quá, chờ con kết hôn, ít nhất cũng phải ba mươi năm nữa, mẹ vẫn nên nghĩ xem buổi sáng ngày mai làm gì cho con ăn thì tương đối hữu dụng hơn.”

Thượng Quan Ngưng thấy con trai không chịu cho mình sờ đầu của bé, liền ôm bé vào trong ngực mình, nghiêm túc nói: “Bữa sáng ngày mai đã được quyết định từ một tháng trước, hơn nữa là do ba con tự mình chọn thực đơn cho con. Con không thể kết hôn muộn như vậy được, ừ…… Tốt nhất là kết hôn trong khoảng hai mươi lăm tuổi đi, bằng không những cô gái tốt đều bị người ta chọn mất rồi.”

“Ba cũng hơn ba mươi tuổi mới kết hôn với mẹ, hơn nữa hai người là kết hôn chớp nhoáng, về sau có thể con cũng sẽ dùng phương thức này. Kết hôn quá sớm không tốt, dễ dàng biến thành bị vợ quản nghiêm hoàn toàn mất đi tự do.”

Cảnh Duệ tuổi còn nhỏ đã nói đạo lý rõ ràng, khiến Thượng Quan Ngưng cảm thấy sửng sốt.

“Mẹ, mẹ phải đồng ý với con, về sau việc cưới xin của con sẽ do con làm chủ, mẹ không thể nhúng tay vào.”

Thượng Quan Ngưng có chút bất đắc dĩ, cô không được con trai tin tưởng như vậy sao?