“Cái kia... Không có nói anh không có nói anh, tôi đang khen ngợi anh có phúc khí, cưới được một người vợ ôn nhu xinh đẹp như vậy!”
Nghi ngờ năng lực đàn ông, chuyện này có hơi nghiêm trọng, Triệu An An cũng không muốn đánh nhau với Trịnh Kinh, dù sao thì hắn cũng sắp kết hôn với Trịnh Luân rồi, nếu bị cô đánh bị thương thì Luân Luân sẽ tức giận.
Khó có khi Triệu An An chịu thua, Trịnh Kinh cũng không so đo với cô nữa.
Chọn váy cưới xong, Thượng Quan Ngưng bị Cảnh Dật Thần đón đi, Triệu An An cũng được Mộc Thanh đón, Trịnh Kinh lái xe chở Trịnh Luân về nhà, anh nhìn thấy trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô chứa đầy vẻ hạnh phúc và hưng phấn giống như lúc chọn váy cưới, lập tức nhẹ nhàng nở nụ cười.
Khi về đến nhà, Trịnh Khải Nam và Bùi Tín Hoa đều đã đi ra ngoài, còn chưa có trở về, gần đây bởi vì phải chuẩn bị hôn lễ mà hai người đều vội vàng, gần như không có lúc nào rãnh rỗi.
Trong nhà không có ai, Trịnh Kinh cũng không kiêng nể gì.
Anh trực tiếp ôm lấy Trịnh Luân, chạy lên lầu.
Trịnh Luân hoảng sợ, cô tưởng anh để ý đến lời nói của Triệu An An, muốn làm chút gì đó để chứng minh.
Cô đỏ mặt nói: “Anh, An An nói giỡn thôi, anh đừng để trong lòng, em biết anh... Có thể mà.”
Ba chữ cuối cùng, âm thanh thấp như tiếng muỗi kêu.
Chuyện như vậy, Trịnh Luân rất ngại khi phải mở miệng.
Trịnh Kinh cười tươi, đùa cô: “À? Phải không? Em chưa thử qua, sao biết anh có thể? Lỡ như không được, chẳng phải tính phúc đời này của em đều không có sao?”
Trịnh Luân ngại ngùng chôn mặt trước ngực Trịnh Kinh, chết sống không chịu nói.
Sao cô có thể nói ra điều này chứ!
Chẳng lẽ muốn cô nói, mỗi lần anh ôm cô vào lòng, mỗi lần anh động tình, cô đều có thể cảm nhận được thứ gì đó của anh đang cứng rắn sao?
Này quá khó rồi!
Trịnh Kinh thấy cô xấu hổ không nâng đầu lên được, anh cười ha ha, ôm cô vào phòng, sau đó đè cả người lên.
Trịnh Luân vừa sợ và thẹn đẩy anh: “Anh mau đứng lên, đừng như vậy, ba mẹ về liền đó!”
Lỡ như bị ba mẹ nhìn thấy tư thế của bọn họ, Trịnh Luân không biết nên tìm cái lỗ nào để mà trốn đâu.
Trịnh Kinh bắt lấy hai tay nhỏ bé của cô, đặt trán kề vào trán cô, thấp giọng nói: “Luân Luân, chờ đến khi chúng ta kết hôn rồi anh mới làm em...”
Anh cảm thấy đây là sự tôn trọng lớn nhất dành cho Trịnh Luân, thân phận của hai người có hơi mẫn cảm, không giống như người khác có thể yêu, có thể kết hôn mà không gặp trở ngại gì.
Anh và Trịnh Luân là anh em hai mươi năm, bây giờ phải kết hôn, sẽ có người nào đó dùng ánh mắt khác thường để nhìn bọn họ.
Những người có kinh nghiệm, có thể dựa vào tư thế đi đứng của con gái, nhìn ra cô có còn tấm thân xử nữ hay không.
Bây giờ Trịnh Luân vẫn là con gái hoàn chỉnh như trước, trưởng bối trong nhà và những người bên ngoài sẽ cảm thấy cô là người con gái tốt, không phải người làm bậy với anh hai mình.
Đây là bảo vệ tốt nhất dành cho cô.
Trịnh Kinh luyến tiếc cô chịu uỷ khuất, cho nên anh thà rằng mình nhịn đến vất vả, cũng không muốn cô xảy ra chuyện gì trước khi kết hôn.
Trịnh Luân không biết Trịnh Kinh nghĩ gì, nhưng cô có thể cảm nhận được sự bảo vệ và tôn trọng ở sâu trong lòng anh.
Hai má cô đỏ bừng, nhưng lúc này cô lại không ngại ngùng né tránh Trịnh Kinh, mà là mở to mắt nhìn Trịnh Kinh, nhẹ giọng nói: “Anh, thật ngốc.”
Nếu Trịnh Kinh muốn cô, cô nhất định sẽ không từ chối.
Bởi vì, khát vọng của cô dành cho Trịnh Kinh không hề ít hơn khát vọng mà anh dành cho cô.
Yêu thương lẫn nhau, tình cảm giữa cô và Trịnh Kinh đã lâu như vậy, chỉ cần một cái liếc nhìn cũng có thể cảm nhận được tâm ý của đối phương.
Thân thể Trịnh Luân mềm mại mà ấm áp, mang theo mùi hương nhẹ nhàng đặc biệt ở con gái, cả người Trịnh Kinh lại đè chặt lên người cô, làm anh cảm thấy xúc động muốn ăn cô.
Như vậy không được, thân thể anh sẽ có phản ứng rất nhanh.
Trịnh Kinh hít một hơi thật sâu, hung hăng hôn Trịnh Luân vài cái, sau đó lập tức đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Thời gian luôn trôi qua khi con người ta lơ đãng, nhất là những ngày bận rộn, sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Đã tới ngày mười tám tháng mười, là ngày kết hôn của Trịnh Kinh và Trịnh Luân, rất nhiều bạn tốt của Trịnh gia, Bùi gia và Cổ gia đều đến.
Hôn lễ cực kỳ náo nhiệt, từ buổi sáng là Thượng Quan Ngưng và Triệu An An đã ở cùng Trịnh Luân, Trịnh gia tìm bạn của người thân làm phù dâu, thật ra cũng có quen Trịnh Luân, nhưng không thân thiết, hơn nữa cô còn chưa có kinh nghiệm ở chuyện này, có chút khẩn trương và mơ màng, toàn bộ qúa trình đều nhờ Thượng Quan Ngưng và Triệu An An giúp đỡ, cô chỉ đi theo cho náo nhiệt mà thôi.
Mộc Thanh ở bên kia giúp đỡ Trịnh Kinh, hôm nay Cảnh Dật Nhiên cũng đến, nhưng mà hắn đến để quấy rối.
“Này này này, tiền xì lì của mấy người cũng quá ít rồi đó? Không sợ người khác chê cười à!”
“Chậc chậc chậc, sư huynh, khi anh phẫu thuật ngón tay linh hoạt như vậy, sao bây giờ ngay cả cài ghim áo mà cũng xấu vậy chứ, thật doạ người!”
“Trời ơi, hôm nay chú rể thật xấu, tìm thợ trang điểm ở chỗ nào đó? Còn không bằng bổn công tử tự mình trang điểm! Quên đi, dù sao thì bình thường cũng thế, cho dù hôm nay có đẹp trai, cũng không đẹp bằng tôi! Đúng không, anh?”
Cảnh Dật Thần không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt nhìn chăm chú vào người con trai, lựa chọn bỏ qua Cảnh Dật Nhiên đang nói mãi không ngừng.
Bây giờ Cảnh Dật Nhiên ngày càng thân thiết với anh, từ trước cho đến giờ, anh chưa từng cho hắn vẻ mặt dễ gần nào, nhưng mà da mặt Cảnh Dật Nhiên quá dày, hoàn toàn không để gương mặt lạnh của anh vào mắt, còn nói anh nghiêm mặt rất có dáng vẻ đại ca!
Cảnh Dật Thần rất muốn đá Cảnh Dật Nhiên bay đi, để cho tai mình thanh tĩnh một chút, nhưng mà lại không thể đá, bởi vì Cảnh Dật Nhiên bây giờ không giống như trước kia, mỗi một câu nói đều xem anh là anh trai, cho nên anh không thể sử dụng bạo lực.
Trịnh Kinh đón được Trịnh Luân từ trong tay Cổ gia, cho nên Trịnh gia rất là vui vẻ, tiếng pháo vang lên bùm bùm, rất nhiều bạn tốt của Trịnh gia và Bùi gia đều đến chung vui rồi tặng tiền lì xì cho cô dâu.
Cảnh Duệ đi dạo trong đám người một vòng, rất nhanh đã nhận được rất nhiều bao lì xì.
“Ba ba, cho ba.”
Cảnh Duệ đưa tất cả tiền lì xì cho Cảnh Dật Thần, để ba ba quản lý tài chính cho mình.
Cảnh Dật Nhiên nhanh tay lẹ mắt cướp một bao lì xì trong tay Cảnh Duệ: “Cho chú một cái!”
Cảnh Duệ còn nhỏ, nhưng người cướp là Cảnh Dật Nhiên, cho nên bé thản nhiên nhìn Cảnh Dật Nhiên, nói: “Chú đã lớn như vậy rồi, còn cướp tiền lì xì của con nít, đúng là uổng phí gương mặt đẹp mà.”
Cảnh Dật Nhiên lập tức trả tiền lì xì lại cho Cảnh Duệ, còn trừng mắt nói: “Thằng nhóc thối, chú chính là chú của con, sao nói chuyện với người lớn lại không biết lớn nhỏ như vậy!”
Cảnh Duệ trả lời lại một cách mỉa mai: “Chú cũng biết mình là chú của con à, có người chú nào lại cướp tiền lì xì của cháu mình đâu?”
Bé nói, vươn cánh tay nhỏ bé: “Lấy ra đây!”