Mễ Hiểu Hiểu vào phòng bệnh, vẻ tức giận trên mặt sớm đã biến mất không thấy, thay thế chính là tươi cười khéo léo.
Không xong rồi, hôm nay cô tới bệnh viện, cái gì cũng không mang, giống như đi thăm bệnh nhân sao!
Đêm qua cô đã gọi điện thoại cho Thượng Quan Nhưng, nghe cô ấy nói có khả năng hôm nay đến bệnh viện, cho nên liền đi theo đến đây.
Cô sẽ không thừa nhận mình là vì cái người A Hổ trong ngoài không đồng nhất kia mà tới!
Cũng may cô và Trinh Luân cũng không quen, không mang gì tới cũng không quá xấu hổ.
Công việc của cô vốn dĩ là quan hệ công chúng, ứng phó chút chuyện nhỏ nãy dễ như ăn bữa sáng!
Tài ăn nói của Mễ Hiểu Hiểu là hạng nhất, kiến thức rộng rãi, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, không tới một lát liền có quan hệ rất tốt với Bùi Thư Hoa, kể cả Trịnh Luân cũng dùng ánh mắt thiện ý nhìn cô, khiến Thương Quan Ngưng kinh ngạc một lúc lâu vẫn chưa bình thuòng lại.
Nhân tài a!
Cô đã nói rồi, nhân viên của tập đoàn Cảnh Thịnh không có người nào hiền lành hết, tất cả đều có bản lĩnh.
Phòng bệnh bởi vì có Mễ Hiểu Hiểu mà không khí trở nên nhẹ nhàng, bên kia bức tường lại có chút nghiêm trọng.
Trịnh Kinh rót trà cho Cảnh Dật Thần, sau đó lại rót cho mình một cốc, ngồi đối diện Cảnh Dật Thần thấp giọng hỏi: “Cảnh thiếu, điều tra ra sao rồi?”
Cảnh Dật Thần không chạm vào cốc trà kia, hắn có thói quen sạch sẽ, hắn rất ít chạm vào đồ ở bên người, cho dù là Trịnh Kinh chuẩn bị cũng không được.
“Điều tra ra một ít việc.”
Giọng Cảnh Dật Thần nhàn nhạt, nói ra lại làm Trịnh Kinh cảm thấy run sợ trong lòng.
“Cổ Thiên Việt hẳn đã bắt đầu từ rất sớm, cũng đã theo dõi Trịnh Luân, chẳng qua, Trịnh Luân rất đề phòng người lạ, cho nên hắn xuống tay rất khó khăn. Gần mười năm qua hắn đã mua thuốc độc rất nhiều lần, luôn tìm kiếm cơ hội hạ độc Trịnh Luân. Lần xem mắt đó đã cho hắn một cơ hội rất tốt.”
“Hắn còn thuê mười mấy người, thay phiên theo dõi người nhà cậu. Mười mấy người này đều là người của Dương Mộc Yên, cũng bởi vì vậy mà Dương Mộc Yên biết Cổ Thiên Việt muốn giết Trịnh Luân, hơn nữa bắt đầu hợp tác.”
“Phương pháp theo dõi của bọn họ rất đặc biệt, không phải theo dõi toàn bộ hành trình, mà là theo dõi ở xung quanh nhà cậu, hơn nữa thường thường là ba người cùng nhau theo dõi, như vậy vừa không bị phát hiện cũng sẽ không mất dấu mục tiêu. Phương pháp theo dõi này là do Dương Mộc Yên thiết kế, cô ta đã từng dùng phương pháp này để theo dõi tớ.”
Trịnh Kinh chả mồ hôi lạnh, hắn là một cảnh sát hình sự, đã được học tập cách theo dõi và phản theo dõi, kết quả bị người ta theo dõi lâu như vậy mà còn không phát hiện!
Dương Mộc Yên sắp xếp thuộc hạ của cô ta tỉ mỉ cẩn thận như vậy, thật sự khiến lòng người sợ hãi!
“Nhà tớ…… Bị theo dõi bao lâu rồi?”
“Ít nhất một năm rưỡi. Lúc mọi người ra ngoài sẽ không bị theo dõi, nhưng lúc ở nhà và một số địa điểm cố định sẽ bị theo dõi, ví dụ như bệnh viện Mộc thị, đội cảnh sát hình sự.”
Lúc ở nhà chỉ gần giống như bị theo dõi, chỉ có lúc tới bệnh viện hoặc là đi làm mới đúng là bị theo dõi.
Nhưng như vậy cũng rất đáng sợ!
“Cuộc sống của nhà cậu luôn cóa quy luật, thói quen và tính cách của mỗi người cũng rất đặc thù, Cổ Thiên Việt đã tra rõ ràng, hơn nữa trong máy tính của hắn còn có ghi chép kĩ càng tỉ mỉ. Tớ cho người bí mật xâm nhập máu tính của hắn, lấy được rất nhiều tư liệu, lát nữa sẽ để A Hổ đưa cho cậu. Cổ Thiên Việt là thiên tài máy tính, hắn đã mã hóa rất nhiều tài liệu, hơn nữa rất khó ở tình huống không kinh động đến hắn mà xâm nhập vào, cho nên có rất nhiều tài liệu phải tốn một chút thời gian.”
Cảnh Dật Thần là cao thủ máy tính, thuộc hạ của hắn cũng có một nhóm người là chuyên gia phương diện này, xâm nhập vào hệ thống của người khác là việc làm thường xuyên, nhưng nếu muốn không kinh động đến Cổ Thiên Việt thì vẫn có chút khó khăn.
Trịnh Kinh có chút kinh ngạc, Cổ Thiên Việt lại là một thiên tài máy tính! Tất cả mọi người đều cho rằng hắn học nghệ thuật, cả người đều có hơi thở văn nghệ, thoạt nhìn một chút cũng không giống người hiểu máy tính!
“Từ ghi chép của Cổ Thiên Việt có thể thấy hắn đã sớm muốn giết Trịnh Luân. Vừa lúc Dương Mộc Yên đề nghị hợp tác với hắn, cho nên hắn liền đáp ứng. Lần trước Trịnh Luân trúng độc cũng có bàn tay của hắn, độc cũng là Dương Mộc Yên cung cấp cho hắn, đến bây giờ, người mà Dương Mộc Yên sắp xếp lúc còn sống vẫn còn liên lạc với Cổ Thiên Việt, cách năm ngày sẽ đưa độc cho hắn. Ngoại trừ Cổ Thiên Việt, Dương Mộc Yên còn sắp xếp ba người theo dõi Trịnh Luân, nếu Cổ Thiên Việt không thành công, có thể thay hắn giết Trịnh Luân, đây là hiệp nghị rất lâu lúc trước bọn họ đã nhất trí.”
Kỳ thật Dương Mộc Yên không chỉ sắp xếp người theo dõi Trịnh Luân, cô ta còn sắp xếp rất nhiều người theo dõi Thượng Quan Ngưng và Triệu An An.
Chẳng qua, hiện tại Triệu An An đang ở nước Đức, những người theo dõi Triệu An An đều im hơi lặng tiếng.
Mà bên cạnh Thượng Quan Ngưng có Cảnh Dật Thần, hắn sớm đã giải quyết sạch sẽ nhưng người theo dõi đó.
“Cảnh thiếu, ba người kia có thể diệt trừ sao?” Trịnh Kinh chưa bao giờ biết, xung quanh Trịnh Luân lại có nhiều nguy hiểm như vậy!
May mắn cô là một cô gái thích yên tĩnh, không thích đi ra ngoài dạo phố, không thích đi ra ngoài chơi đùa, nếu không thật sự còn không biết có tình huống gì.
Cảnh Dật Thần gật gật đầu: “Đang giải quyết, đã chết hai người, chạy mất một, hẳn là rất nhanh sẽ có tin tức.”
Trịnh Kinh thở dài nhẹ nhõm một hơi, có Cảnh Dật Thần ra tay giúp đỡ thì tốt rồi.
Bỏ trốn cũng không tha, trên tay những người đó cũng không biết có bao nhiêu mạng người, thân phận của bọn họ đều không thể ra ánh sáng, cho nên kể cả biến mất cũng không ai truy cứu.
“Còn có một manh mối rất quan trọng.”
Cảnh Dật Thần nói tới đây hơi dừng một chút, ngẩng đầu nhìn đôi môi khô nứt đang uống trà của Trịnh Kinh, dùng giọng trầm thấp nói: “Tớ đã cho người giám định DNA của Cổ Thiên Việt và ba mẹ hắn.”
Trịnh Kinh lập tức đem nuốt xuống một ngụm nước, trừng lớn đôi mắt không thể tưởng tượng nhìn về phía Cảnh Dật Thần: “Tại sao lại như vậy! Chúng ta vẫn luôn cho rằng đó là ba mẹ ruột của Cổ Thiên Việt, ba mẹ hắn đều rất yêu thương hắn, thậm chí là cưng chiều! Từ lúc quen biết một nhà ba người đến bây giờ, cũng không có nói Cổ Thiên Việt là bọn họ nhận nuôi!”
“Không, Cổ Thiên Việt không phải là nhận nuôi, hắn được Cổ Anh Kiệt và Ngô Tư mua từ trong tay bọn buôn người về. Hai mươi năm trước, bọn họ cũng không phải ở thành phố A mà là người ở thành phố B.”
Giọng nói lạnh nhạt của Cảnh Dật Thần làm nhiệt độ trong phòng giảm xuống, Trịnh Kinh chỉ cảm thấy cả người có chút rét run!
“Hai người bọn họ đúng là có một đứa con, chỉ là không phải con trai, mà là con gái, tên là Cổ Tích, chuyện có rất nhiều người thân của Cổ Anh Kiệt ở thành phố B đều biết. Bọn họ chuyển đến thành phố A, chính là vì tìm con gái, bởi vì lúc con gái họ được sau tuổi đã bị lừa bán đến thành phố A.”
“Mặt khác, tớ đã cho người đến nhà bà ngoại của Cổ Tích tìm được một tấm ảnh chụp khi còn nhỏ. Khi đó Cổ Tích chỉ có bốn tuổi, tuy cô ấy khi đó rất nhỏ, nhưng tớ cảm thấy cô ấy rất giống một người.”
Trịnh Kinh bỗng nhiên hơi hơi nhảy dựng, theo bản năng hỏi: “Ai?”
“Em gái của cậu, Trịnh Luân.”