Quá đau!
Cô không thể biểu lộ bất kì gì nữa, đặc biệt là cười, này sẽ tác động đến khóe môi cô, sẽ làm đôi môi thối rữa của cô chảy máu.
Trịnh Luân thống khổ cắn răng, chính là, cô dùng sức quá mức khiến lợi yếu ớt lại chảy máu.
Mùi máu tanh lan tràn trong miệng cô.
Khóe miệng cô chảy ra vết máu, Bùi Thư Hoa khóc lóc lau cho cô, khàn giọng nói: “Luân Luân, con nhịn một chút, lại nhịn một chút……”
Bà chỉ nỏi được một câu này liền nói không nổi nữa.
Khi nào thì Trịnh Luân phải chịu khổ như vậy a!
Cô là cô gái yếu đuối như hoa như ngọc, thân thể vẫn luôn khỏe mạnh, trừ bỏ ngẫu nhiên cảm sốt, lúc nào đã bị bệnh nặng như vậy!
Hiện tại ngắn ngủn hai ngày, đã tra tấn cô đến mức gầy xuống một vòng, da thịt vốn dĩ trắng nõn như ngọc đã không còn như trước trở nên trắng bệch như giấy.
Dù là ai cũng chịu không nổi khoang miệng cùng yết hầu luôn trong tình trạng xuất huyết a!
Hiện tại một tay cô phải liên tục truyền dịch để thải độc, một cái tay khác là truyền máu, bởi vì cô mất máu nghiêm trọng, không truyền máu căn bản chịu không nổi.
Bùi Thư Hoa đau lòng hận không thể thay con gái nhận hết khổ sở!
Bà lau máu cho Trịnh Luân xong liền bắt lấy cánh tay Trịnh Khải Nam nghiến răng nghiến lợi nói: “Khải Nam, anh nhất định không được để tên Cổ Thiên Việt kia chết thoải mái, tốt nhất bầm thây vạn đoạn hắn, để hắn đau đớn hơn Trịnh Luân cả vạn lần!”
Trịnh Khải Nam vỗ vai vợ, dùng giọng kiên định nói: “Em yên tâm, anh sẽ không bỏ qua hắn, Luân Luân sẽ không phải chịu sự đau đớn này vô ích!”
Bùi Thư Hoa khóc lóc gật đầu, căm hận nói: “Hôm nay vậy mà hắn còn mặt mũi gọi điện thoại cho em! Hỏi em vì sao không ở nhà, hỏi Luân Luân đi đâu vậy, em thiếu chút nữa nhịn không được mắng hắn một trận!”
“Vậy em trả lời thế nào?”
“Em trả lời theo những gì mà anh dặn trước, nói Luân Luân đi Đức thăm người bạn bị bệnh của con bé, hắn biết việc bị bệnh của Triệu An An hẳn là không nghi ngờ, chỉ cảm thấy Luân Luân đi quá vội.”
“Ừ, như vậy thì tốt, sự việc còn chưa điều tra rõ ràng, không thể rút dây động rừng. Hiện tại chúng ta còn chưa biết tại sao Cổ Thiên Việt lại hạ độc Luân Luân, cũng không biết người Cổ gia hay có người nào khác tham dự vào chuyện này hay không, hiện tại chưa thể trở mặt được. Chúng ta cần tìm ra chủ mưu thực sự đứng sau, nếu không chỉ giết một Cổ Thiên Việt, có khả năng sẽ còn những người khác hại Luân Luân.”
Tính cách của Bùi Thư Hoa không phải loại xúc động, bà cũng biết hiện tại không thể trở mặt với Cổ Thiên Việt, bọn họ không có chứng cứ chứng minh Cổ Thiên Việt là người ra tay.
“Em biết, cho nên em mới nhẫn nhịn!”
Hiện tại Bùi Thư Hoa đã hận chết Cổ Thiên Việt, bà cũng hận chính mình, nếu bà cẩn thận một chút thì làm sao có thể để con gái đi xem mắt loại người này, lại còn mỗi ngày đều đến nhà bà, thay đổi nhiều cách để hạ độc Trịnh Luân.
“Đều do em không tốt, dẫn sói vào nhà, nếu không phải em thì Luân Luân sao phải chịu khổ nhiều như vậy! Đều là mẹ hại con, mẹ xin lỗi con!”
Bùi Thư Hoa cẩn thận cầm bàn tay lạnh lẽo của Trịnh Luân, khóc không thể dừng được.
Trịnh Luân muốn an ủi bà, nhưng cô không thể nói chuyện, thậm chí động một chút cũng khó khăn.
Tay cô chỉ nhẹ nhàng nhéo tay Bùi Thư Hoa ý bảo bà không cần tự trách.
Nước mắt trong hốc mắt cô cũng rơi xuống, đó là đau cũng là khổ sở.
Trịnh Kinh ôm vai Bùi Thư Hoa, nhẹ giọng nói: “Mẹ, này không trách mẹ, là Cổ Thiên Việt che dấu quá tốt, hắn là người dịu dàng tinh tế, thoạt nhìn cũng nhát gan như Luân Luân, lại không thích nói chuyện, ai biết hắn là người ngoan độc như vậy? Không có việc gì, chúng ta nhất định sẽ báo thù thay Luân Luân!”
Cổ Thiên Việt, mày thật đáng chết! Chỉ mong mấy ngày nay mày đừng ngoài ý muốn chết đi, bằng không, sự đau đớn của Luân Luân ai đến bù được!
Trịnh Kinh đã phải nhờ Cảnh Dật Thần giúp đỡ điều tra rõ Cổ Thiên Việt.
Nếu không chỉ dựa vào lực lượng của Trịnh gia, đến lúc điều tra rõ mọi chuyện nói không chừng Cổ Thiên Việt đã chạy trốn mất.
Trịnh Kinh rất nghi ngờ mối quan hệ của Cổ Thiên Việt và Dương Mộc Yên, lúc trước Dương Mộc Yên cũng từng hạ độc Trịnh Luân một lần.
Mà lần Trịnh Luân bị trúng độc đó lại trùng hợp là thời gian mới quen biết Cổ Thiên Việt.
Trong nhà đều đã tra qua, không có đồ vật và thức ăn khả nghi nào, lúc ấy Trịnh Kinh liền rất hoang mang, bởi vì mọi nơi đều không có điểm đáng ngờ, nhưng Trịnh Luân đúng là bị trúng độc!
Tuy độc lần này không giống lần trước, nhưng Mộc Thanh lại nói đây là bản nâng cấp, sự bộc phát cùng độc tính đã được tăng cường.
Độc mà Cổ Thiên Việt dùng rất có thể là sau khi Dương Mộc Yên cho người cải tiến đã đưa cho hắn.
Hiện tại Dương Mộc Yên đã chết, nhưng Cổ Thiên Việt vẫn không ngừng đầu độc Trịnh Luân là bởi vì hắn có thù oán với Trinh Luân, hay đơn thuần chỉ chấp hành mệnh lệnh lúc còn sống của Dương Mộc Yên?
Hay là nói chuyện này không chỉ có một mình hắn, sau lưng hắn còn có người khác sao?
Nếu lúc này không thể một lưới bắt hết bọn họ, chỉ sợ sau này Trịnh Luân vẫn gặp nguy hiểm!
Không được, chẳng may độc không giết được Trịnh Luân, bọn họ lại dùng thủ đoạn khác thì sao bây giờ?
Hắn cần phải mượn mấy người ở chỗ Cảnh Dật Thần để bảo vệ Trịnh Luân mới được!
Trịnh Kinh đứng dậy đi ra bên ngoài phòng bệnh, bắt đầu gọi cho Cảnh Dật Thần.
“Cảnh thiếu, có khả năng bên tớ cần mượn mấy người để bảo vệ Luân Luân, tớ sợ Dương Mộc Yên còn có thủ đoạn khác.”
Trịnh Kinh luôn cảm thấy, Dương Mộc Yên không có thù hận gì với Trịnh Luân, lúc trước hai người chưa từng gặp mặt, suy nghĩ muốn giết Trịnh Luân của cô ta cũng không lớn, nếu không lúc hạ độc ba người Thượng Quan Ngưng, cô ta sẽ không hạ ít độc nhất với Trịnh Luân.
Nhưng hiện tại hắn lại không dám xác định.
Dương Mộc Yên là một người không làm việc theo lẽ thường, giết người cũng là thích thì làm, nơi nào quan tâm có thù hận hay là không có thù hận.
Ba mẹ Quý Bác cũng không hề có thù hận với Dương Mộc Yên, trước sau đều bị cô ta tàn nhẫn giết chết.
Thoạt nhìn Cổ Thiên Việt cũng không có thù hận gì với Trịnh Luân, thậm chí Trịnh Luân còn coi hắn như bạn tốt, mỗi lần đều sẽ tươi cười tiếp đón hắn, nhưng kết quả lại thiếu chút nữa bị hại chết!
Cho nên, Trịnh Kinh sợ hãi.
Hắn tình nguyện chính mình làm không công, cũng không muốn Trịnh Luân có sơ xuất gì.
Cảnh Dật Thần nghe Trịnh Kinh xin giúp đỡ cũng không hề do dự gì mà đáp ứng.
“Trước cho cậu mượn hai mươi người, không đủ lại nói.”
Hai mươi người đã không ít, bởi vì thuộc hạ của Cảnh Dật Thần đều là tinh anh, lấy một địch trăm có chút khoa trương, nhưng tám hay mười người bình thường đều không phải là đối thủ của một người.
Ngày thường số người bảo vệ xung quanh Thượng Quan Ngưng cũng chỉ có mười người mà thôi.
Có hai mươi người này, sự an toán của Trịnh Luân sẽ được đảm bảo.
Trịnh Kinh cảm kích, ngoài miệng lại cái gì cũng chưa nói, hắn biết Cảnh Dật Thần chưa bao giờ để ý những lời khách sáo đó, Cảnh Dật Thần thích nhất dứt khoát lưu loát.
“Cảnh thiếu, cậu điều tra Cổ Thiên Việt đến đâu rồi?”