Cảnh Dật Thần đi theo phía sau Thượng Quan Ngưng, hai người chờ thang máy, nhân viên bất động sản sửa song phần cách vách vừa ra tới, nhìn thấy Thượng Quan Ngưng thì lập tức tiến lên cười nói: "Thưa cô, đã sửa song rồi, về sau sẽ không thấm nước nữa, phải phiền cô đến tận đây một chuyến, thật ngại quá."
Thượng Quan Ngưng hơi hơi mỉm cười, khách khí nói: “Không có việc gì đâu, không còn gỉ nước nữa là tốt rồi, anh cũng vất vả rồi."
Chờ nhân viên bất động sản duy tu đi rồi, Cảnh Dật Thần mới nhướng mày nhìn về phía cô: “em không phải rời nhà trốn đi?”
Thượng Quan Ngưng có chút buồn cười, lại nhịn xuống, dùng giọng điệu đương nhiên nói: “Ngôi nhà to như vậy, lại vừa đẹp vừa thoải mái, mấu chốt là nó vẫn thuộc về tôi, việc gì tôi phải đi?"
Hóa ra cô không muốn rời anh đi, Cảnh Dật Thần không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Anh đem bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như không xương nắm trong bàn tay to lớn của mình, biểu tình lãnh đạm có chuat hòa hoãn.
“hóa ra là anh hiểu lầm, làm hại anh bị tổn thất nha, nói đi, đêm nay làm sao bồi thường anh đây.”
Thượng Quan Ngưng không thể tránh thoát khỏi tay anh, nên đành tùy tiện để anh nắm.
Tay của anh vừa dày rộng mà ấm áp, còn rất thoải mái.
Trước tiên cho anh đắc ý trong chốc lát, tí nữa cho anh khóc cũng không kịp: “Yên tâm đi, tôi là người ân oán phân minh.”
Hai người trở lại nhà lệ cảnh, Thượng Quan Ngưng đi tới cửa, bỗng nhiên quay đầu nói: “Tôi quên chìa khóa ở trong nhà, chìa khóa anh đâu?”
Thật mơ hồ!
Cảnh Dật Thần trong lòng than nhỏ, rồi sau đó đem chìa khóa của chính mình đưa cho cô.
Thượng Quan Ngưng mở cửa, đi vào, vừa thấy Cảnh Dật Thần cũng muốn tiến vào, lập tức dùng tay đem anh đây ra bên ngoài.
“Đây là nhà tôi, anh tới làm gì? Nhanh đi đi, về sau không cần đến!” cô cố ý lắc lắc chìa khóa trong tay, “Tôi đem chìa khóa nhà lấy lại rồi, cảm ơn!"
Cảnh Dật Thần bị tốc độ thay đổi của cô làm cho kinh sợ, anh vừa mới đem nhà sang tên cho cô, cô liền trở mặt đuổi anh,không cho anh vào nhà!
Anh không phải là đã vác đá ném vào chân mình sao?
Một hồi lâu, anh mới bất đắc dĩ cười nói: “Em là vợ của anh, nhà của em còn không phải là nhà của anh sao? Đừng làm loạn nữa, mau cho anh vào đi.”
Thượng Quan Ngưng giữ cửa chỉ mở ra một khe nhỏ, nhìn qua khe nói: "Nga...phải không? Anh đã kết hôn? Còn có vợ? Anh nhớ nhầm à, hôm nay ở công ty tôi còn thấy một mỹ nữ đến tìm anh, mái tóc đen dài, vẻ mặt rất hạnh phúc, mọi người nói đấy là vị hôn thê của anh!"m
Cảnh Dật Thần bị lời cô nói làm cho sửng sốt, không khỏi hỏi: “Vị hôn thê gì?”
“Anh hỏi tôi thì tôi biết đi hỏi ai đây, vị hôn thê của anh làm sao tôi biết được, cơ mà nhìn cũng xinh đẹp thật, tất cả công ty liền chạy tới nhìn thử, tôi cũng đi, nhìn hai người rất xứng đôi!"
Thượng Quan Ngưng nói, trong lòng chua xót lại dâng lên.
Cô chỉ định nói đùa, như thế nào lại coi là thật rồi.
Chỉ là, ghen tuông lên, không khống chế được, cô đem mái tóc ngắn mình vừa cắt song vuốt qua tai, dùng hết khả năng bình tĩnh nói: "Anh đi tìm vị hôn thê đi, tôi muốn nghỉ ngơi."
Cô nói xong, liền không hề do dự “Phanh” một tiếng đem cửa đóng lại.
Cô rất sợ bản thân ở lại thêm chút nữa sẽ đem Cảnh Dật Thần mệt mỏi ở ngoài cho vào nhà nghỉ ngơi.
Cảnh Dật Thần bị nhốt tại ngoài cửa, chiếc mũi cao thẳng kém chút nữa bị cánh cửa đập vào.
Bất quá, anh cuối cùng cũng đã biết Thượng Quan Ngưng vì cái gì mà hôm nay cả người đều mang ý châm biếm.
Việc Đường Vận tới cảnh thịnh tìm anh thì anh cũng biết, Lư Cần cố ý gọi điện thoại xin ý kiến của anh.
Nhưng lúc ấy chỉ nói Đường Vận muốn gặp anh, căm bản không nói đến việc "Vị hôn thê" gì đó, có lẽ bở vì Lư cần biết cô khiong phải vị hôn thê của anh, cũng có thể là bởi vì anh ta thấy không cần phải báo cái việc nhỏ này.
Anh không cho Đường Vận lên phòng làm việc, bởi vì văn phòng là nơi làm việc, anh không thích đem việc tư nói ở nơi làm việc công. Nếu Đường Vận có truyện tìm anh, có thể đến chỗ khác nói, nhưng không thể nói ở văn phòng.
Đối với anh ngoại lệ chỉ có một, đó chính là Thượng Quan Ngưng.
Bất quá…… Đường Vận lại tự xưng là vị hôn thê của anh, hơn nữa gây náo loạn làm cho toàn bộ tập đoàn đều đã biết, xem ra hôm nào anh nên nói chuyện với cô ấy.
Cảnh Dật Thần anh không có vị hôn thê, chỉ có một người vợ đã kết hôn.
Xem ra, Thượng Quan Ngưng hôm nay cắt tóc, lại đem tóc nhuộm thành màu nâu kim, là bởi vì Đường Vận.
Khóe môi anh lộ ra một tia nhàn nhạt ý cười, cũng không có bởi vì bị vợ nhốt ở ngoài cửa mà nóng nảy.
Với anh mà nói, Thượng Quan Ngưng ghen là một việc đáng để vui mừng.
Đến nỗi bị nhốt tại ngoài cửa, việc này căn bản chỉ là một việc nhỏ, chỉ là một cánh cửa mà thôi, làm sao có thể làm khó được anh.
Anh từ hành lang đầu này, đi đến hành lang cuối, vươn ngón cái một tí liền có hệ thống cảm ứng vân tay, trong vòng hai giây bờ tường không có khe hở nào bỗng nhiên giống như một cánh cửa mà mở ra.
Cảnh Dật Thần buông ra tay, đi vào.
Thượng Quan Ngưng đem tổng giám đốc nhốt ngoài cửa, trong lòng lại có chút không đành lòng, vừa định bò lên sân thượng xem anh còn ở đấy không thì đã bị người từ phía sau lưng chụp đến.
Thượng Quan Ngưng bị dọa cho hoảng sợ, quay người lại thấy người bị nhốt ngoài cửa đang ở sau lưng mình.
Cô còn đang nghi ngờ mình gặp ảo giác. Cô rõ ràng vẫn luôn canh giữ ở trước cửa, không có một chuat tiếng động nào, người này rốt cuộc đã vào kiểu gì?!
Cảnh Dật Thần nhìn bộ dạng kinh ngạc của cô, liền ôm cô như ôm công chúa, đem người ôm vào lồng ngực của mình.
Thượng Quan Ngưng hô nhổ một tiếng, theo bản năng liền ôm vòng lên cổ anh.
“Rõ ràng là không bỏ anh ở bên ngoài một mình được, còn cố tình làm bộ máu lạnh, ký thuật diễn xuất của em quả thật chẳng ra gì?"
“Nào có chuyện không bỏ được……” Thượng Quan Ngưng mạnh miệng không chịu thừa nhận.
Cảnh Dật Thần cúi đầu lập tức hôn lên môi cô, thấy khuôn mặt trắng nõn của cô biến thành màu khồng phấn, lúc này mới hài lòng đem cô ném lên trên giường.
Anh đứng ở mép giường, vừa cởi nút áo sơmi vừa nói: "Chúng ta là vợ chồng, cũng đã lãnh chứng đăng kí hết rồi, mặc dù lúc đó em bị bệnh không nhẹ, nhưng vẫn nhớ rất rõ đi? Chúng ta đến tận cục dân chính để kết hôn, giấy hôn thú cũng là thật, anh cũng đã cậu hôn, em cũng đã đồng ý rồi.”
“Cho nên…… anh không có vị hôn thê nào cả, chỉ có một người vợ, chuyện này chắc là em rõ hơn ai hết, thế mà còn đem chồng nhốt ngoài cửa, vậy nên cũng đừng trách anh sử dụng quyền lợi của chồng làm việc."
“À, đúng rồi, kiểu tóc mới của em không tồi, anh quả thật rất thích, chẳng qua, về sau muốn đổi kiểu tóc cũng được, nhưng không được nhuộm mầu lung tung, những hóa chất đó được bào chế không tốt cho sức khỏe, rất dễ dàng ảnh hưởng đến con cháu đời sau của chúng ta."
“Em nói xem, đêm nay chúng ta tạo con gái, hay em thích con trai? Ừm...nếu không thì một lần làm luôn thai long phương?"
Thượng Quan Ngưng càng nghe anh nói càng thâdy kì cục, khuôn mặt đã hồng như quả táo.
Thấy anh trực tiếp đem áo sơmi cùng quần cởi ra, lộ ra bờ ngực to lớn, cơ bụng rắn chắc gợi cảm, cùng với đôi chân dài, chỉ để xót lại một cái quần lót liền đi tới giường, cô cố gắng giãy giụa cũng không có kết quả, bây giờ đã xấu hổ đến nỗi đem đầu chôn trong chăn hoàn toàn rồi.