Trịnh Luân quay đầu, đau lòng khóc: “Anh, cá đuôi phượng của em chết hết rồi! Bọn nó đều chết hết rồi!”
Trịnh Kinh lập tức nhìn thoáng qua bể cá, quả nhiên, bốn con cá hoạt bát hiếu động đều đã chết.
Anh không quan tâm đến sống chết của nó, anh chỉ đau lòng cho Trịnh Luân.
Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho Trịnh Luân, ôn nhu vỗ về: “Không sao, anh mua con khác cho em, cá chết là chuyện bình thường, em nuôi lâu vậy mà không con nào xảy ra vấn đề đã rất lợi hại rồi.”
Trịnh Luân vẫn luôn thích hoa cỏ, cá và rùa nho nhỏ, cho nên Trịnh Kinh mới mua cá tặng cho cô.
Nhưng vấn đề của vật sống chính là, chúng nó rất dễ chết.
Bùi Tín Hoa và Trịnh Khải Nam nghe thấy tiếng Trịnh Luân khóc, nghĩ cô đã xảy ra chuyện gì liền vội vàng xuống lầu xem.
Biết được chuyện cá đuôi phượng mà cô nuôi đã chết, Trịnh Khải Nam thở phào nhẹ nhõm, lập tức hỏi: “Chẳng phải hôm qua vẫn còn tốt sao? Con nuôi lâu như vậy, sao lại chết hết? Người khác nuôi cá, cho dù chết cũng là chậm rãi chết từng con, đâu có ai chết hết một lượt đâu chứ.”
Bùi Tín Hoa cũng nói: “Có phải hôm qua Trịnh Luân cho nó ăn quá nhiều rồi không, no quá nên chết?”
Trịnh Luân suy nghĩ một lát rồi nói: “Không có, con chỉ cho nó ăn một ít, sợ nó ăn no quá, mẹ xem kìa, bụng nó rất phẳng, đâu có no lắm đâu. Có phải vì con cho nó ăn điểm tâm không, cho nên nó mới chết?”
Cô nói xong, lại bắt đầu tự trách: “Đều do con, nhìn thấy trong sách nói có thể cho nó ăn vụn bánh, sau đó học theo, kết quả làm chúng nó đều chết...”
“Không sao không sao, chết thì chết, anh mua con khác cho em, em muốn mua bao nhiêu cũng được, đừng khó chịu.”
Trịnh Kinh vỗ sau lưng cô, không để ý đến ánh mắt của Trịnh Khải Nam và Bùi Tín Hoa, còn vô cùng thân thiết lau nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Nhưng mà, mặc dù ánh mắt Bùi Tín Hoa có chút không tốt, nhưng mà bà vẫn đau lòng cho con gái, cho nên không nói cái gì, xoay người vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Trịnh Khải Nam mắc bệnh nghề nghiệp, ông đi đến bể cá, nhìn kỹ bể cá và rong biển trong nó, còn vớt cá lên xem xét từng con.
Trịnh Luân thấy ông nghiêm túc, lập tức đến gần, nhẹ giọng hỏi: “Ba ba, ba phải phá án hả?”
Trịnh Khải Nam bị dáng vẻ đơn thuần nghiêm túc của con gái làm cho nở nụ cười, ông sờ mái tóc mềm mại của cô, cười nói: “Đúng vậy, bốn con cá đều chết, trong nhà lại có một cục trưởng và một đội trưởng đội hình cảnh, hai người liên thủ phá án, nếu không điều tra được kết quả, sợ là không cần phải làm ngành này nữa!”
Trịnh Luân bị nụ cười của ông ảnh hưởng, gương mặt nhỏ nhắn cũng nở nụ cười: “Sao có thể, ba và anh đều lợi hại!”
Cô nói xong, liếc nhìn Trịnh Kinh một cái, sau đó cúi đầu: “Nhưng mà, chắc là bọn nó bị con cho ăn lung tung nên chết, ba không cần phải điều tra, đầu sỏ gây chuyện là con.”
Trịnh Khải Nam nói thản nhiên: “Không, không chắc chắn.”
Trịnh Luân kinh ngạc ngẩng đầu: “Còn có nguyên nhân khác hả?”
Trịnh Kinh cũng bắt đầu nghiêm túc, anh nhìn ba mình, trầm giọng hỏi: “Ba, có điểm đáng ngờ?”
“Ba cũng không chắc, nhưng mà chắc chắn con cá này không phải chết vì ăn điểm tâm. Cái chết của nó rất kỳ lạ, con cầm con cá và bể cá đến chỗ pháp y, để những người chuyên nghiệp như bọn họ kiểm tra đo lường báo cáo.”
Hả?
Không cần phải vậy chứ?
Trịnh Luân có chút kinh ngạc.
Bốn con cá nhỏ của cô đều không quý giá, chẳng qua là bởi vì người tặng là Trịnh Kinh, còn nuôi lâu như vậy, cho nên khi nó chết mới làm cô khó chịu, lúc này cô đã được Trịnh Kinh và Trịnh Khải Nam an ủi rất nhiều rồi.
Chưa từng nghe nói cá nhà ai chết mà phải đến tìm pháp y đâu!
“Ba ba, này... Không cần đâu... Đúng không? Chúng nó chỉ là cá thôi, cũng không phải người, đem đến pháp y, có phải là làm to chuyện hay không?”
Trong lòng Trịnh Luân có chút không yên, cô cảm thấy hình như mình lại gây phiền phức cho ba và anh.
Đến lúc đó đồng sự của anh có thể chê cười anh không, cưng chiều em gái đến mức này, mấy con cá nhỏ chết mà cũng phải đi tìm pháp y, đây là lạm dụng tài nguyên đó!
Trịnh Khải Nam cười nói: “Luân Luân, con không tin năng lực phán đoán và kinh nghiệm nhiều năm của ba sao?”
Trịnh Luân vội vàng lắc đầu: “Không không không, ba ba, con tin ba!”
Đương nhiên là cô tin tưởng Trịnh Khải Nam, cho đến bây giờ, ông chưa bao giờ làm chuyện vô dụng, vụ án phức tạp cỡ nào rơi vào tay ông cũng trở nên trật tự rõ ràng, ông là người đứng đầu trong việc phá án và bắt giam ở A thị, cũng có rất nhiều người ở tỉnh khác đến nhờ ông giúp đỡ, bởi vì ông có năng lực phán đoán nhạy bén.
Chẳng lẽ, cá của cô thật sự không phải chết đơn giản thôi sao?
Bởi vì lời nói của Trịnh Khải Nam mà trong lòng Trịnh Kinh cũng nặng nề.
Anh đã đoán được ý tứ của Trịnh Khải Nam -- Ông cho rằng, điểm tâm mà Trịnh Luân đút cho cá đuôi phượng ăn có vấn đề!
Hai tháng gần đây, cách vài ngày là Cổ Thiên Việt sẽ đem điểm tâm đến cho Trịnh Luân, chuyện này Bùi Tín Hoa từng khen rất nhiều lần trước mặt bọn họ, cho nên Trịnh Kinh và Trịnh Khải Nam đều biết.
Trịnh Luân cho cá ăn vụn bánh, sau đó tất cả đều chết, phản ứng đầu tiên của Trịnh Khải Nam là điểm tâm có vấn đề cũng rất hợp lý!
Trịnh Kinh và Trịnh Khải Nam đều được học cách suy luận điều tra phá án, Trịnh Khải Nam rất tôn sùng câu nói của Sherlock Holmes: Khi loại bỏ tất cả khả năng, thứ duy nhất không có khả năng, chính là chân tướng.
Nói cách khác, Trịnh Khải Nam bắt đầu nghi ngờ Cổ Thiên Việt!
Hai cha con lặng lẽ liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy khiếp sợ và phẫn nộ trong mắt đối phương.
Nhưng trên mặt bọn họ vẫn không có biểu hiện gì, Trịnh Luân và Bùi Tín Hoa đều không biết gì về chuyện này, khi Cổ Thiên Việt đến, hai người giống như trước kia, một người tươi cười chào hỏi hắn, một người nhiệt tình mời hắn ăn sáng.
Trịnh Kinh ăn sáng xong, tươi cười nói vài câu với Cổ Thiên Việt giống như trước kia, sau đó ôm bể cá đi ra ngoài.
Cổ Thiên Việt hiếu kỳ nhìn thoáng qua bể cái, thuận tiện hỏi: “Này, sao cá đuôi phượng của Luân Luân đều chết hết rồi?”
Trịnh Kinh cũng thuận tiện trả lời: “À, bị Luân Luân cho ăn vụn bánh nên chết, có lẽ là ăn nhiều quá.”
Nhưng mà, câu trả lời vô cùng bình thường như thế, lại làm đồng tử Cổ Thiên Việt co rút.
Biểu tình trên mặt hắn thay đổi rất nhỏ, còn biến mất rất nhanh, nhưng vẫn bị Trịnh Kinh và Trịnh Khải Nam bắt lấy.
Hai người đồng thời run người!
Là hắn!
Điểm tâm thật sự có vấn đề!