Đứng xa như vậy, nên không thể nhìn rõ dáng hình cô ấy, tuy nhiên dù cho có chút mơ hồ, Thượng Quan Ngưng chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra cô ta.
Chính là cô gái trên bức tranh Cảnh Dật Thần đã vẽ.
Nhưng cô ấy hiện tại đã không còn vẻ ngây ngô như trong hình, trở nên trưởng thành thanh tú, cứ chỉ cũng xinh đẹp gấp mấy lần.
Hơn nữa, nhiều người ở Cảnh Thịnh nhìn cô, cô ấy cũng không hề bối rối cùng khó chịu, ngược lại hướng về đám người mà vẫy tay, trên môi nở một nụ cười khéo léo tao nhã.
Thái độ kia, giống như bà chủ đang chào hỏi nhân viên trong công ty của mình.
Trái tim Thượng Quan Ngưng không có chút nào thoải mái, xung quanh là đám nhân viên nữ, tất cả đều hết sức không thoải mái, hơn nữa tính cách nóng nảy xúc động, đã bắt đầu nhỏ giọng mắng, tựa như bị người khác giựt mất chồng mình, tâm trạng so với Thượng Quan Ngưng là vợ còn dữ dội hơn.
Tiếng mắng mỏ xung quanh ngày một lớn, Mễ Hiểu Hiểu lấy tay chọc chọc Thượng Quan Ngưng, nhỏ giọng nói: “Thượng Quan, cô có cảm thấy cô gái kia có chút giống cô?”
Cả người Thượng Quan Ngưng cứng dờ, im lặng trong chốc lát nói: “Không có, không giống.”
“Sao không giống, hai người đều cao gầy mảnh khảnh trắng nõn xinh đẹp, hơn nữa cũng tóc đen thẳng dài, đều có khí chất trong lành!”
Thượng Quan Ngưng nghe cô nói,... trái tim như mùa đông bị ngâm trong trong nước đá, cực kì rét lạnh.
Cô một nữa đánh giá cô gái đang đứng trước quầy tiếp tân, tóc dài xõa vai, cả người mặc chiếc váy màu xanh ngọc, nổi bật lên làn da tuyết trắng, dáng người tinh tế.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lời Mễ Hiểu Hiểu nói không sai, hai người ngoại hình đúng là có vài nét giống nhau.
Phát hiện này, là cả người cô có chút run rẩy.
Mễ Hiểu Hiểu còn đang kéo cánh tay của cô, rất nhanh liền nhận thấy cô không ổn, không khỏi hỏi: “Thượng Quan, cô bệnh sao? Sắc mặt hơi khó nhìn, tôi đi cùng cô đến bệnh viện khám chút đi, cô bị bệnh cũng đừng cố gắng đi làm chứ!”
Thượng Quan Ngưng lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không có gì, tôi có chút không khỏe, chúng ta quay về thôi.”
Mễ Hiểu Hiển vốn dĩ muốn nhìn thêm, vợ chưa cưới tổng giám đốc có thể bước vào phòng làm việc cực kì có quy tắc của tổng giám đốc hay không, nhưng lúc này Thượng Quan Ngưng lại không khỏe, cô không thể làm gì khác hơn là hi sinh tính tò mò của mình, cùng cô lên tầng.
Dù sao, lát nữa cô ta có vào được hay không, những đồng nghiệp khác nhất định sẽ bàn tán thôi, cô cũng sẽ biết thôi.
Thượng Quan Ngưng đi lên tầng, ngồi trong phòng làm việc một lúc, bị Mễ Hiểu Hiểu ép uống một tách Hồng Trà nóng, cuối cùng tốt lên rất nhiều.
Mấy phút sau, các người đẹp bộ phận PR, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Mễ Hiểu Hiểu vội vàng đi đến hỏi thăm tin tức mới nhất tám chuyện bát quái.
“Sao rồi sao rồi, lên rồi sao?”
“Hừ, khoác lác nói bản thân là vị hôn thê của tổng giám đốc, cũng không sợ mạnh miệng đau đầu lưỡi, trợ lí tổng giám đốc căn bản không cho cô ta đi lên.”
“Đúng rồi, tổng giám đốc là kiểu người tục nhân này sao? Dáng vẻ cô ta so với tôi cũng đâu đẹp đến đâu, làm thế nào lại là vị hôn thể của tổng giám đốc? Ngay cả người xinh đẹp nhất ở công ty là thư kí Thượng Quan, tổng giám đốc còn có thể bỏ qua, cô gái này vốn không có cửa!”
“Ôi, cô ta muốn làm vị hôn thê tổng giám đốc, tại sao lại không biết lúc này tổng giám đốc không có ở công ty, còn mong chờ đi lên tầng, kết quả bị từ chối, thật mất mặt!”
“Tôi đoán rằng cô ta đến để lên mặt đấy! Cố ý đến khiêu khích chúng ta, công khai chủ quyền! Tâm cơ thật đủ thâm!”
Mọi người cô một câu tôi một câu, bàn tán sôi nổi, tất cả đều không chịu tin người phụ nữ kia là vị hôn thê của tổng giám đốc.
Thượng Quan Ngưng nắm chặt tách trà, đợi chua xót trong lòng giảm bớt, cô mới đứng lên, đi ra khỏi phòng làm việc bộ phận PR, vào thang máy, đi lên tầng bảy mươi sáu.
Cả tập đoàn, ngoài tổng giám đốc Cảnh Dật Thần cùng chín vị phó tổng của các chi nhánh trên toàn cầu, cũng chỉ có Lư Cần cùng Thượng Quan Ngưng là được quét thẻ ở thang máy bảy mươi sáu, có thể tùy ý ra vào.
Người khác không biết thân phận của cô gái kia, nhưng cô biết, Cảnh Dật Thần rất quan tâm cô ấy, thậm chí nói có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của cô ấy, sẽ không từ chối cô ấy vào phòng làm việc của mình.
Thượng Quan Ngưng luôn là cô gái can đảm, giờ phút này trong lòng cô cực kì khó chịu, nên không muốn giả câm điếc về chuyện này.
Dù sao, lần này cô ấy không thể vào, thì lần sau Cảnh Dật Thần cũng sẽ để cho cô ấy vào.
Cô đi vào văn phòng Lư Cần, kìm nén cảm xúc sâu trong lòng, bình tĩnh dùng giọng nói chuyên nghiệp: “Tổng thư kí, vừa rồi có người muốn tìm tổng giám đốc, cô ấy hẳn là người quen cũ của tổng giám đốc, có nên cho cô ấy đi lên không?”
Lư Cần ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn cô một cái.
Thượng Quan Ngưng làm sao biết Đường Vận là người quen cũ của Cảnh Dật Thần?!
Cô ấy biến mất mười năm, hôm nay mới được Cảnh Dật Thần đón về nước, theo lý, Thượng Quan Ngưng không nên biết mới đúng.
Cả nhà họ Cảnh đều không hề đề cập về chuyện Đường Vận, mười năm trước có lẽ có người biết cô ấy, nhưng mười năm sau đúng ra không có ai biết đến cô ta.
Lư Cần rất nhanh cất giấu ánh mắt ngạc nhiên, giọng nói trước sau như một rất nghiêm túc: “Tôi đã xin ý kiến tổng giám đốc, không để cho cô ấy đi vào, là ý của tổng giám đốc.”
Lần này thì đến Thượng Quan Ngưng ngạc nhiên rồi.
Không phải Cảnh Dật Thần nói sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của cô ấy sao? Sao lại không để cho cô ấy vào phòng làm việc của anh?
Lư Cần không chú ý đến sự ngạc nhiên của cô, đứng dậy từ ngăn tủ lấy ra một chồng tư liệu đưa cho cô: “Đây là tư liệu tổng giám đốc lần này đi công tác mang về, cô sắp xếp lại một chút, vẽ thành bản biểu, để tổng tài lần đến sẽ dùng thuận tiện hơn.”
Thượng Quan Ngưng nhanh chóng nhận lấy, ôm tài liệu trở về phòng làm việc của mình,
Tạm thời bên phía bộ phận PR không có việc gì, cô không có chút tập trung, định mở tài liệu sắp xếp lại.
Cô cơ bản xem qua tất cả tài liệu một lần, rất nhanh bị nội dung bên trong làm cho ngạc nhiên.
Toàn bộ tài liệu đều viết bằng tiếng Anh, bên trong chủ yếu nói về sản nghiệp ngành khoáng sản của tập đoàn Cảnh Thịnh ở Châu Âu, được người khác sửa sang lại rồi dùng để báo cáo lại anh.
Tài liệu rất chi tiết, miêu tả cặn kẽ tình hình phát triển công việc ở mười mấy quốc gia của tập đoàn Cảnh Thịnh, cùng với những nguy cơ gặp phải.
Mà chồng tư liệu này thật dày, gần như mỗi một tờ đều bị đánh dấu chú thích.
Thượng Quan Ngưng cho rằng trợ lí của anh nhiều như vậy, nhưng đã quen thuộc chữ anh, nên biết được những tưa liệu kia tất cả phần chú giải đều là anh viết.
Trên tư liệu có rất nhiều địa danh bị anh vòng lên bản đồ, phía trên đánh dấu cẩn thận ngày cùng thời gian.
Theo những mốc thời gian trên bản đồ, cô rõ ràng biết được, lịch trình mấy ngày trước của anh đúng là làm việc.
Từ mùng bảy đến ngày mười bốn tháng Giêng, anh đi đến Nam Phi, Namabia, Ma Rốc, Zimbabwe, ở mười mấy quốc gia.
Bàn tay đang cầm tài liệu của Thượng Quan Ngưng có chút run rẩy.
Cô không thể nào tưởng tượng được, bốn ngày đó anh đã làm việc nhiều như vậy, trước mắt những tài liệu này muốn xem hết ít nhất cần nửa ngày, mà anh không chỉ đọc qua, hơn nữa còn nghiêm túc đánh dấu cùng chú thích.
Từ những thời gian được ghi chép, thời gian ăn cơm của anh chỉ có mười phút đồng hồ, mà mỗi ngày giấc ngủ của anh cũng chỉ ngắn ngủn có hai giờ!
Mỗi ngày anh bỏ ra hai mốt giờ chỉ để làm việc, thật đáng sợ!