Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 801: Sự thất bại trong quá trình trưởng thành




Cảnh Duệ không biết có một ông lão xa lạ và Hàn Phong đang lo lắng về vấn đề an toàn của hắn, một mình hắn đi dạo trên đường, gặp phải những cửa hàng đồ ăn, cửa hàng quần áo, cửa hàng trang sức bé đều đi vào xem.

Bởi vì ba đã nói, những cửa hàng đó đều thể hiện tình hình kinh tế của bọn họ, cũng có thể phát hiện được rất nhiều nguy cơ của việc buôn bán.

Tuy rằng trước mắt Cảnh Duệ không hề có hứng thú mở một công ty, nhưng cũng không gây trở ngại việc né đi học tập thêm kiến thức.

Bé vui sướng đi rất nhiều địa phương, phát hiện tục lệ của nước Đức không giống với trong nước, kiến trúc, ngôn ngữ, văn hóa tập tục, thói quen ẩm thực.v…v..

Đáng tiếc tuổi bé còn nhỏ, xe điện ngầm và các phương tiện giao thông công cộng đều không cho phép bé tự đi, bé vốn muốn tự trải nghiệm một chút.

Lần trước lúc đi phương tiện giao thông công cộng ở thành phố A là ba cùng ngồi với bé, kết quả hai người bọn họ vừa lên xe liền khiến cho xe buýt rối loạn!

Chủ yếu là bé và ba lớn lên đều rất đẹp trai, không có biện pháp, hiện tại lớn lên quá đẹp trai cũng là một loại gánh nặng a, trên người những người đó mang theo nồng đậm mùi nước hoa thấp kém liều mạng chen đến bên người bé và ba, vậy mà còn có người phụ nữ muốn hôn bé!

Này quả thật không thể nhịn!

Bị Triệu An An hôn còn chưa tính, tốt xấu gì cũng là cô của mình, nếu như bị những người phụ nữ khác hôn thì bé sẽ hỏng mất!

Bé chỉ không bài xích khi mẹ hôn môi bé mà thôi, trên người mẹ có một mùi hương nhàn nhạt rất dễ ngửi, bé rất thích được mẹ ôm ấp.

Giống như ba vậy, trừ bỏ mẹ, bé không cho bất luận kẻ nào đụng vào, càng đừng nói hôn bé!

Từng có một lần trải nghiệm ngồi phương tiện giao thông công cộng, Cảnh Duệ không bao giờ muốn đi thêm một lần nữa.

Nhưng không biết phương tiện giao thông công cộng của Đức là dáng vẻ gì, có thể cũng có những người phụ điên cuồng giống như ở thành phố A hay không?

Cảnh Duệ một mặt nghĩ một mặt dừng lại ở bên ngoài một công viên trò chơi.

So với những nơi vắng vẻ khác, nơi này cực kì náo nhiệt, bên trong có rất nhiều trẻ em đi theo ba mẹ đến chơi, đương nhiên còn có không ít đứa bé đang khóc nhè.

Một mình bé nho nhỏ đứng ở ngoài cửa lớn của công viên trò chơi khiến người khác rất chú ý.

Không ngừng có người tới hỏi bé có phải bị lạc ba mẹ hay không, thậm chí cả cảnh sát đi tuần cũng phát hiện ra bé, lại đây hỏi bé có cần giúp đỡ để tìm ba mẹ hay không.

Bén lễ phép cự tuyệt.

Vừa mới xoay người rời khỏi, một đứa bé ăn xin khoảng mười tuổi đã đến trước mặt bé hỏi: “Này, em có đồ ăn không? Anh rất đói, cho anh chút đồ ăn đi? Hoặc là cho anh ít tiền cũng được.”

Vóc dáng của Cảnh Duệ quá nhỏ cần phải ngửa đầu mới nhìn được mặt của đứa bé ăn xin.

Đứa bé ăn xin mặc một bộ quần áo cũ, vươn bàn tay dơ bẩn tới hỏi hắn đồ ăn, hoặc là nói đang đòi tiền của hắn.

Biểu cảm của đứa bé ăn xin rất thản nhiên, vừa thấy liền biết thường đi ăn, trên mặt không có chút ngại ngùng hoặc xấu hổ nào.

Trên người Cảnh Duệ không mang theo tiền, Thượng Quan Ngưng phụ trách cuộc sống hàng ngày của bé, không có khả năng lúc mặc quần áo cho bé còn nhét thêm tiền vào, bé còn quá nhỏ không cần tiêu tiền để mua gì cả.

Bé nghĩ nghĩ sau đó lấy tất cả số kẹo mà những người ở bệnh viện cho bé đưa hết cho đứa bé ăn xin.

Dù sao bé cũng không ăn kẹo, cho hết thì tốt hơn.

Cảnh Duệ chưa đến hai tuổi, trong cuộc sống chưa từng trải qua sự thất bại hoặc mưa gió nào, tuy rằng Cảnh Trung Tu cùng Cảnh Dật Thần đều dạy bé phải lạnh lùng hà khắc, thậm chí là tàn nhẫn, nhưng bé còn quá nhỏ, trong lòng vẫn mềm mại mà hiền lành.

Nhưng bé có ba mẹ yêu thương, mà đứa bé này mới mười tuổi đã phải ra ngoài xin ăn, cuộc sống gian khổ hơn bé nhiều.

Bé động lòng trắc ẩn.

Nhưng mà bé làm việc thiện lại phải nhận đòn cảnh cáo!

Đứa bé ăn xin sau khi lấy được kẹo ngay cả câu cảm ơn cũng không nói, một phen đẩy ngã Cảnh Duệ lùn hơn mình cả một khoảng lớn xuống đất, sau đó cướp lấy chiếc áo lông vũ giá trị hơn mười ngàn của bé, cởi áo khoác của bé còn chưa tính, còn dùng bàn tay bẩn thỉu sờ tới sờ lui trên người bé để kiếm tiền lẻ.

Đứa bé ăn xin này đã ẩn núp một bên quan sát đã lâu, tin tưởng Cảnh Duệ chỉ có một mình, cũng không có người lớn đi theo bé, cho nên liền xuống ray với “Tiểu dê béo” này.

Cảnh Duệ mới hơn một tuổi sao có thể là đối thủ của một đứa bé mười tuổi!

Bé bị đẩy ngã trên mặt đất liền không có sức để chống cự!

Bé cực kì chán ghét việc bị đứa bé ăn xin này chạm vào người!

Một người cao lớn lạnh lùng xuất hiện trước mặt Cảnh Duệ, một chân đá đứa bé ăn xin văng xa hơn mười mét.

Hắn bế Cảnh Duệ đang không mặc áo khoác cả người dính đầy bùn đất, dùng áo khoác của mình bao lấy bé, sau đó lạnh nhạt nói với hai người áo đen đứng đằng sau: “Giết.”

Rất nhanh đứa bé ăn xin đã bị mang đi, Cảnh Duệ không cần nghĩ cũng biết kết cục của bé.

Bé dùng giọng nói non nớt hơi hoảng hốt thấp giọng nói: “Ba.”

Cảnh Dật Thần thấp giọng “Ừ” một tiếng, lại không an ủi con trai, hắn chỉ dùng khăn tay trắng tinh lau bùn đất trên đầu và trên người con trai.

Cảnh Duệ thành thành thật thật ghé vào lồng ngực rộng rãi ấm áp của ba, tâm trạng rất tệ.

“Con chán ghét việc bị người khác chạm vào người con!”

“Ừ, ba biết.”

“Con cảm thấy ghê tởm.”

“Ừ, ba biết.”

“Nhưng, ba, nhất định phải giết hắn sao?”

“Đúng vậy, nhất định. Phàm là người động vào con, tất cả ba đều sẽ không bỏ qua. Hiện tại con còn không hiểu, về sau sẽ rõ.”

“Hắn là bởi vì con mà chết.”

“Không có việc gì, con quen dần thì tốt rồi, về sau người chết vì con sẽ nhiều đến đếm không hết.”

Giọng của Cảnh Dật Thần nhàn nhạt, mơ hồ áp chế tức giận ngập trời.

Cảnh Duệ dưới sự bảo vệ của hắn chưa từng xảy ra chuyện gì, hôm nay là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy.

Hắn so với bất luận kẻ nào đều chán ghét người khác chạm đến mình, hắn có thể lý giải cảm giác ghê tởm của Cảnh Duệ.

Nhưng sở dĩ hắn không trước tiên đá văng đứa bé ăn xin kia là muốn cho Cảnh Duệ nhớ kỹ, không thể dễ dàng ra tay giúp đỡ người khác, trong lòng phải bảo trì sự cảnh giác đối với người ngoài.

Hiện tại tuy bé mới là một đứa bé, nhưng tương lai định sẵn bé không phải là một người bình thường, bé không thể làm những việc giống như một người bình thường, nếu không rất nhanh sẽ mất mạng.

“Sớm một chút hiểu được sự hiểm ác của lòng người là một chuyện tốt, về sau còn có thứ nguy hiểm hơn cả vạn lần đang chờ con. Rất nhiều người không phải hắn đối tốt với con là hắn thật sự tốt với con, những người đó am hiểu nhất là việc đâm một đao sau lưng con. Cho nên, trừ chính mình ra thì không được tin tưởng kẻ khác.”

“Mặt khác, con phải nhớ kỹ, người của Cảnh gia không cần sự đồng tình của bất kì kẻ nào.”

Ôm ấp ấm áp đối lập mãnh liệt với lời nói lạnh nhạt sắc bén.

Những lời này, Cảnh Dật Thần cùng Cảnh Trung Tu đều đã nói qua với Cảnh Duệ, nhưng trước kia bé không thể khắc sâu lý giải, chỉ có giờ này khắc này mới cảm thấy, ba cùng ông nội đều đúng.

“Ba, con sai rồi.”

Cảnh Dật Thần nghe thấy giọng nói non nớt của bé, cảm nhận được thân thể nhỏ bé hơi hơi phát run, còn có biểu tình uể oải của bé, trong lòng rất đau đớn.