Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 748: Càng giải thích càng loạn (1)




Bùi Tín Hoa thích thú với chuyện của Trịnh Kinh và Triệu An An đến như vậy, chính là muốn nhân cơ hội này, nhanh chóng để Trịnh Kinh kết hôn, như vậy anh em bọn họ sẽ không chìm đắm trong vũng bùn nữa.

Đáng thương tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, bây giờ Bùi Tín Hoa không còn muốn chọn lựa vợ cho con mình nữa, chỉ cần là người có thể làm Trịnh Kinh thích, làm hắn quên mất tình cảm với Trịnh Luân, bà sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành.

Đương nhiên, bà biết Triệu An An, còn có ấn tượng không tệ, gia thế Triệu gia lại hiển hách, rất xứng với Trịnh Kinh.

Bùi Tín Hoa đã đến, làm cho bà cụ Triệu có chút đau đầu.

Bà lừa gạt cháu ngoại, không cảm thấy áp lực, nhưng mà muốn bà lừa gạt Bùi Tín Hoa, bà cảm thấy rất có lỗi với người ta.

Hình như Trịnh Kinh diễn hơi lố rồi thì phải?

Bà cụ Triệu sống đến từng tuổi này, bà cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.

Bà biết Trịnh Kinh không phải là người không hiểu lý lẽ, hắn là người rất thận trọng, từ trước đến nay đều rất thành thục, lần này kêu Bùi Tín Hoa đến Triệu gia, không phải là tiện đường nên lợi dụng Triệu An An luôn chứ?

Rất có thể, rất có thể Trịnh Kinh dùng Triệu An An để tạm thời chặn miệng Bùi Tín Hoa, như vậy hắn và Trịnh Luân có thể an toàn một lúc.

Bà cụ Triệu lắc đầu, đối với cách làm của Trịnh Kinh, bà cũng không ghét bỏ.

Đây là một công đôi việc, cũng không hẳn là lợi dụng.

Bây giờ quan trọng nhất chính là Triệu An An, lúc đầu Triệu An An còn nghi ngờ tình cảm của Trịnh Kinh dành cho cô, nhưng mà Bùi Tín Hoa đã đến, cô không tin cũng phải tin!

“Được rồi, con không cần phải giải thích, Trịnh Kinh người ta đã có bạn gái, lần trước con đã nói, là con chia rẽ tình cảm của người ta, hôm nay mẹ Trịnh Kinh nói, lúc đó bởi vì con ghen cho nên mới làm như vậy. Con có phải vì ghen mà phá hoại tình cảm của người ta hay không, chuyện này bà không biết, bà chỉ biết, người ta thương nhau, là con đuổi cổ con dâu Trịnh gia, cho nên tự con trở thành con dâu của người ta đi!”

Bà cụ Triệu lại cặn nhằn một hồi, cằn nhằn đến nỗi Triệu An An mơ màng!

Chu Nhược Đồng và Trịnh Kinh chia tay, đúng là cô có tác dụng quan trọng, nếu không thì hai người đó sẽ kết hôn.

Nhưng mà, cô chia rẽ hai người đó, hoàn toàn không phải vì bản thân! Cô vì Trịnh Luân mà!

Sao mà cô làm chuyện tốt lại không trở thành Lôi Phong mà phải đưa bản thân thế chấp cho người ta thế này!

Triệu An An buột miệng nói ra: “Trịnh Kinh và Trịnh Luân mới là một đôi, lúc đó con chia rẽ Trịnh Kinh và bạn gái hắn là vì muốn cho Trịnh Kinh và Trịnh Luân kết hôn mà!”

“Chuyện này con nói với bà cũng vô ích thôi, tự con đi giải thích với bà Trịnh đi! Cả ngày chỉ biết gây hoạ, bà đã lớn tuổi rồi, ngày nào cũng phải chùi đít dùm con, con đúng là hiếu thuận mà!”

Bà cụ Triệu rất vui không vui, không cho Triệu An An một chút màu sắc nhã nhặn nào.

Triệu An An cũng hiểu mình lại gây phiền phức cho bà ngoại, nhất là loại này, thật xấu hổ mà!

Cô chạy lại ôm cánh tay bà nội, chọc cho bà vui: “Ai ôi, bà ngoại yên tâm, chắc chắn là con có thể xử lý tốt chuyện này, lần sau sẽ không gây phiền phức cho bà nữa! Mẹ Trịnh chỉ hiểu lầm thôi, bà bị Trịnh Kinh lừa rồi, con sẽ giải thích rõ ràng!”

Lời này, Triệu An An nghe còn cảm thấy chột dạ!

Chuyện này, căn bản là không thể giải thích rõ ràng được!

Nhưng mà, mặc kệ nó, lừa cho bà ngoại vui rồi nói sau.

Bà ngoại tức giận rất là khủng bố!

Thật ra bà cụ Triệu là người hiểu rõ Triệu An An nhất, bà cũng không thật sự tức giận với cháu mình, nhiều khi bà làm vậy chỉ là làm bộ mà thôi, hù doạ cháu ngoại một chút.

Bây giờ cũng như thế, bởi vì đó không phải là lỗi của Triệu An An.

Một lát sau bà liền bỏ qua cho Triệu An An, để cô lên lầu nghỉ ngơi.

Trở lại phòng ngủ, Triệu An An mới nhớ đến một chuyện, nếu Bùi Tín Hoa đã biết, vậy thì không thể nào mà Trịnh Luân lại không biết cho được!

Xong đời!

Cô rầu rĩ vò đầu, nghĩ thầm, ngày mai không làm gì hết, nhất định phải đến Trịnh gia, giải thích rõ ràng mọi chuyện giữa cô và Trịnh Kinh cho mẹ Trịnh và Trịnh Luân biết, nếu không thì cô sẽ sống những ngày gian nan!

Hôm sau, Triệu An An không có đến trường, buổi sáng chín giờ, cô đến Trịnh gia.

Làm hiệu trưởng tốt ở chỗ đó đó, nếu cô bận không đi làm, không ai có thể quản cô, cô rất tự do. Bây giờ những chuyện trong trường đã có Kim Trữ giúp đỡ xử lý, trợ lý như hắn còn bận rộn hơn cả hiệu trưởng là cô.

Chiếc xe Rolls-Royce xa hoa của Triệu gia đưa Triệu An An đến Trịnh gia, sau đó đậu ở bên ngoài, chờ Triệu An An về.

Triệu An An cầm lễ vật đi vào Triệu gia, liền bị Bùi Tín Hoa tiếp đón nồng nhiệt.

“Ai ôi, An An, sao con lại tới đây? Đến thì đến, còn đem quà cáp làm gì! Sau này là người một nhà, đừng có khách khí như vậy!”

“Dì Bùi, con...”

“Mau vào mau vào đi, con đến tìm A Kinh hả? Mới không gặp có một buổi mà đã nhớ nó rồi sao?”

“Không phải, dì...”

“Hôm qua nó nhận được vụ án đặc biệt, đêm qua đã đi, đến giờ còn chưa về, con ngồi chờ một lát, dì làm đồ ăn ngon cho con, ăn trưa ở đây đi!”

“Không cần không cần, con...”

“Ai ôi, An An con còn khách khí với dì như vậy làm gì? Trước kia con cũng không phải là đứa nhỏ ngại ngùng, lần nào đến cũng ở lại ăn cơm, sao hôm nay lại không ăn?”

Không phải con ngại ngùng, mà là trước kia dì không có nhiệt tình làm cho chân tay người ta luống cuống như vậy!

Thái độ của mẹ Trịnh đúng là nồng nhiệt mà, làm cho cả người Triệu An An đều sợ hãi!

Trước kia đến Trịnh gia, Bùi Tín Hoa đối xử với cô cũng nhiệt tình, nhưng cái loại nhiệt tình đó lại không giống với hôm nay!

Lúc trước cô đến tìm Trịnh Luân, Bùi Tín Hoa đều cười nói “An An, con phải đến nhiều hơn nhe.”, nhưng mà hôm nay, bà lại làm cho Triệu An An cảm thấy “An An, con đừng đi, ở lại đây đi.”!

Sao mà trở thành người nhà nhanh như vậy chứ? Đây là đâu?!

Chẳng phải cô không có đến tìm Trịnh Kinh sao?

Trịnh Kinh không có ở nhà mới là tốt nhất!

Trước khi cô đến cô còn cố ý gọi đến đội hình cảnh của Trịnh Kinh, xác nhận hắn đang bận rộn xử lý án tử thì mới chạy đến đây!

Bùi Tín Hoa nói chuyện quá nhanh, quá nhiệt tình, làm cho cô không thể nói được câu nào đầy đủ!

Cô sắp bị nghẹn chết rồi!

Triệu An An nhanh chóng đặt lễ vật xuống bàn rồi cầm tay Bùi Tín Hoa, cười nói: “Dì đối xử với con tốt nhất! Nhưng mà hôm nay con không có đến tìm Trịnh Kinh, con đến tìm dì và Luân Luân!”

Bùi Tín Hoa không tin: “Không sao, cho dù con có đến tìm A Kinh, dì cũng không cười con, dì cũng không còn trẻ nữa, một ngày không gặp như cách ba thu, cảm giác này, dì cũng hiểu!”

Triệu An An muốn khóc! Sao mà Bùi Tín Hoa cứ cho rằng mọi chuyện là như vậy thế? Đã nói không có tìm Trịnh Kinh rồi mà còn nói “một ngày không gặp như cách ba thu”?

Cô tình nguyện “ba thu” cũng không gặp Trịnh Kinh!