Thì ra Trịnh Kinh thật sự cố ý, thật sự vẫn luôn theo dõi cô!
Triệu An An tưởng tượng đến chuyện này thì liền tức giận dựng cả tóc gáy, máu cả người đều tập trung lên đỉnh đầu, chỉ hận không thể thẳng tay đánh chết Trịnh Kinh!
“Cuối cùng anh cũng thừa nhận anh theo dõi tôi! Được lắm, họ Trịnh kia, hôm nay tôi sẽ để anh nếm thử sự lợi hại của bà đây, để anh biết, vì sao hoa hồng lại đỏ đến như vậy! Lý Phi Đao, giữ hắn lại cho tôi, tôi muốn đánh chết cái tên không biết xấu hổ cuồng theo đuổi người ta này!”
Hiện tại Lý Phi Đao rất nghe lời Triệu An An, cho nên nghe thấy cô nói như thế thì liền đi lên ngăn cản Trịnh Kinh.
Trước có lang sau có hổ, cho nên Trịnh Kinh có vẻ chật vật!
Anh không rõ, vì sao mỗi khi con gái điên lên thì sức chiến đấu liền tăng vọt như thế!
Hình như gần đây Triệu An An ăn rất nhiều thuốc bổ thì phải, sức chịu đựng còn tốt hơn cảnh sát là anh! Chạy còn nhanh hơn anh!
Trịnh Kinh thở hổn hển dừng lại, vuốt vuốt cánh tay bị Triệu An An nhéo đến bầm tím, cười khổ ngồi xuống đất: “Dừng dừng dừng, cô đừng đuổi theo nữa, nếu đuổi nữa thì tôi sẽ mệt chết!”
Triệu An An đi lên, đẩy ngã Trịnh Kinh xuống đất, sau đó tách hai chân ngồi lên người Trịnh Kinh!
Tư thế này thật là mờ ám, làm cho sắc mặt Trịnh Kinh lập tức đỏ lên!
Anh lớn như vậy, thế nhưng chưa từng bị con gái đối xử như thế!
Triệu An An đúng là mạnh mẽ đến nỗi làm người ta ăn không tiêu mà!
Triệu An An lại không hề phát hiện tư thế của mình có gì không ổn, trước kia khi cô đánh nhau thắng thì đều cưỡi lên người người thua như thế, mặc kệ đối phươg là nam hay nữ.
Bởi vì tư thế này rất có tính áp bức, hơn nữa còn rất dễ đánh người!
Cô nắm chặt cổ áo Trịnh Kinh, làm Trịnh Kinh suýt thì tắc thở.
“Trịnh Kinh khốn khiếp! Tôi đã nói anh không đứng đắn, đúng thật là như vậy mà! Ngay cả bà đây mà cũng dám có ý đồ, chán sống rồi sao? Nói, rốt cuộc anh có âm mưu gì! Nếu anh không nói, tôi sẽ bẻ gãy cánh tay của anh trước!”
“Đâu có âm mưu gì đâu! Anh thích em nhưng không dám biểu hiện ra bên ngoài, sợ làm em giận, em nhìn đi, bây giờ anh nói thật cũng bị em đánh chết, cho nên anh đâu dám mở miệng!”
“Phi! Nói bậy nói bạ, ngày nào cũng theo dõi tôi chính là thích tôi? Anh là cảnh sát, lại theo dõi tôi, đây chính là phạm pháp! Tôi sẽ đi báo công an việc anh quấy rầy thiếu nữ mười tám!”
“Em đã hai mươi tám, làm sao mà...”
“Câm miệng! Tôi nói chuyện, ai cho anh xen vào?” Triệu An An cưỡi trên người Trịnh Kinh, rống giận từ trên cao xuống, thoạt nhìn rất có khí thế -- Cô thích đánh nhau nhất, hôm nay đúng là đã nghiện mà!
“Bình thường muốn bắt kẻ tình nghi thì bọn anh đều cho bọn họ cơ hội biện hộ, anh không có phạm pháp, sao không cho anh nói chuyện?” Trịnh Kinh không phục, cố gắng tranh thủ quyền lợi cho mình.
“Còn nữa, ngày nào anh cũng theo dõi em, đó là bảo vệ em, anh sợ em lại im lặng bỏ chạy, lần trước em mất tích nửa năm, anh phải lật tung A thị vài lần, đừng nói là em quên rồi chứ?”
“Đương nhiên là tôi không quên, chuyện này không tính, chắc chắn là Mộc Thanh nhờ anh giúp đỡ, không phải bởi vì anh coi trọng tôi nên mới đi tìm tôi!”
“Ngày nào anh cũng mời em ăn cơm, mời em uống cà phê, còn tặng quà cho em! Từ trước đến nay, anh chưa từng đối xử tốt với ai như thế, em nói xem là vì sao!”
“Anh mời tôi ăn cơm chỉ có một lần, chẳng phải là bị tôi ép buộc hay sao? Lần nào tôi cũng phải uy hiếp anh thì anh mới chịu bỏ tiền ra! Chuyện này mà cũng dám nói sao?”
“Triệu An An, em hỏi lương tâm của mình đi, anh dễ dàng bị người ta uy hiếp như vậy sao? Anh là cảnh sát, khi tốt nghiệp, anh chính là sinh viên ưu tú nhất trong tất cả phương diện, một đánh mười cũng không sao, còn em chỉ là con gái, em có thể tạo thành uy hiếp cho anh sao? Anh cam tâm tình nguyện bị em áp bức, bị em uy hiếp, vậy mà em ngốc như vậy, không nhìn ra chút gì sao?”
Triệu An An càng nghe càng hỗn loạn, còn rất bối rối! Cô đã mất khả năng phán đoán rồi, không biết câu nào Trịnh Kinh nói là thật, câu nào là giả!
Cô sắp điên rồi!
Cô không thế chấp nhận cách nói của Trịnh Kinh!
Sao Trịnh Kinh có thể thích cô? Không thể nào, không thể nào!
Cô không thể ăn nói với Trịnh Luân được nữa!
Rõ ràng là cô giúp Trịnh Luân trông coi Trịnh Kinh, kết quả lại thành ra thế này!
Triệu An An không ngờ mình lại có thể chất trêu chọc đào hoa!
Tuy rằng dáng vẻ của cô không tệ, nhưng mà tính cách lại rất tuỳ tiện, giống như con trai, sao đàn ông lại thích loại người như cô được chứ!
Gần đây xảy ra chuyện gì?
Năm nay cô có mạng đào hoa hay sao? Một người rồi một đến một người thổ lộ, gì mà Lý Phi Đao, Văn Khang, Ngô Tân, Mộc Thanh nữa, Mộc Thanh đã thổ lộ mười một năm, mà bây giờ ngay cả Trịnh Kinh cũng đi theo góp vui!
Còn nữa, rõ ràng là Trịnh Kinh biết cô và Mộc Thanh dây dưa không rõ, người cô thích là Mộc Thanh, Trịnh Kinh cũng biết tình trạng thân thể cô, không nói chuyện không thể sinh con, có lẽ ngay cả mạng cũng không giữ được.
Rốt cuộc là Trịnh Kinh muốn chơi trò gì!
Hình như là bắt đầu từ sau khi cô làm hiệu trưởng, chẳng lẽ sau khi cô làm hiệu trưởng thì khí chất đã thay đổi rất nhiều? Trở thành đại mỹ nhân người gặp người thích, hoa gặp hoa nở?
Đầu óc Triệu An An rất hỗn loạn!
Dung lượng não của cô có hạn, suy nghĩ chuyện xấu xa thì còn được, nhưng mà phân tích chuyện phức tạp sẽ làm não cô ngừng hoạt động!
Cái kia... Trợ lý của cô đâu rồi? A, trợ lý của cô tên gì?
Là Kim hay là Ngân? À, đúng rồi, Kim Trữ.
Kim Trữ đâu? Hắn đi đâu rồi?
Thời khắc quan trọng như vậy, vì sao hắn không có ở đây?
Nhanh nhanh phân tích tình huống dùm cô, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!
Triệu An An đau đầu muốn chết, Trịnh Kinh bị cô ngồi lên vẫn còn đang kể ra “nỗi lòng” của mình.
“An An, anh giống Lý Phi Đao, hắn muốn bảo vệ em, anh cũng vậy! Còn nữa, mỗi lần nhìn thấy em, anh đều cố ý đem tiền đến cho em cướp, chỉ vì muốn làm em vui!”
Trịnh Kinh làm bản thân nổi đầy da gà, Triệu An An lại không có chút phản ứng nào.
Não cô đã bắt được trọng điểm trong đó: Tiền!
Cướp tiền?
À, đúng rồi, hôm nay quên cướp tiền của Trịnh Kinh rồi! Tiền là tốt nhất, không ai ghét bỏ mình có nhiều tiền!
Cô sờ soạng trên người Trịnh Kinh, cuối cùng cũng lấy đươc ví tiền quen thuộc, sau đó lấy hết tất cả tiền ra, nhét vào áo ngực của mình, ví tiền trống thì quăng lên người Trịnh Kinh.