Dì Đậu vui vẻ rạo rực nấu cơm, trong lòng cảm thấy nữ chủ nhân thật là có phúc khí, Mộc Thanh lớn lên đẹp trai như vậy, tính tình lại tốt, vẫn là một người viện trưởng rất có danh tiếng, thật là đốt đèn lồng cũng khó mà tìm ra!
Bà nghĩ, chờ khi về sau hai người kết hôn, có lẽ sẽ thường tới nơi này ở.
Một mình bà ở tại biệt thự lớn như thế này, cảm thất rất quạnh quẽ. Hơn nữa cũng quá lãng phí.
Bà nhất định phải biết rõ ràng sở thích của nữ chủ nhân, làm cho cô nhiều đồ ăn ngon một chút!
Triệu An An và Mộc Thanh ngủ một buổi trưa, thẳng cho đến lúc chạng vạng, Mộc Thanh mới từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại.
Cậu vừa tỉnh tới, liền thấy Triệu An An an tĩnh ngủ ngoan trong lồng ngực cậu, trong lòng cậu ngay tưc khắc bị hạn phúc tràn đầy.
Cậu nhịn không được cúi đầu đi hôn cô, Triệu An An ngủ ròi giật mình, lập tức liền tỉnh.
“Khi nào? Muốn ăn cơm chiều sao?”
Mộc Thanh bật cười: “Em là heo sao? Trừ ngủ chỉ biết ăn!”
“Cần phải ăn cơm chứ, không ăn thì đói đến nội thương!”
Triệu An An tinh thần toả sáng từ trên giường bò dậy, nhìn thoáng qua áo tắm na mảnh trên người mình, nhíu nhíu cái mũi nhỏ: “Không được, em phải nhanh mặc lại quần áo của mình, anh quá xấu rồi! Cư nhiên lại mua loại áo tắm này!"
Mộc Thanh chơi xấu sau lưng cô, cậu một phen kéo nút đằng sau áo tắm. Áo tắm ngay lập tức tụ xuống, lộ ra cảnh xuân tốt đẹp của Triệu An An.
Triệu An An ngay tức khắc liền hét lên một tiếng, đôi tay che lại ngực của chính mình, hoa dung thất sắc nói: “Mộc Thanh, anh là tên hỗn đản, lại chiếm tiện nghi của em!”
“Đừng che, foàn thân em từ trên xuống dưới làm gì có nơi nào anh chưa từng xem qua? Lại đây, để anh xem, anh cảm thấy mấy ngày hôm nay chúng nó lại biến to lên, một bàn tay căn bản là nắm không hết."
Triệu An An trực tiếp đem áo tắm gợi cảm áo tắm ném lên trên mặt Mộc Thanh, sau đó mặc kệ sống chết của Mộc Thanh, ôm chặt chăn đem chính mình bọc lên, nhanh như chớp chạy ra cửa, cô đi thay quần áo ở gian phòng ngủ kia, mặc quần áo của mình đi.
Lúc mặc quần áo, ngón tay lấy chiếc nhẫn kim cương này ra để mặc quần áo.
Triệu An An cẩn thận đem quần áo lấy ra, cô không phải sợ làm quần áo hỏng, cô là sợ làm cái nhẫn kim cương này làm hỏng.
Tuy rằng nhẫn kim cương khẳng định còn rắn chắc hơn quần áo rất nhiều, nhưng trên thực tế hiển nhiên càng khẩn trương lo cho cái nhẫn này.
Triệu gia là gia đình kinh doanh châu báu, cô từ nhỏ đều lướn lên trong màu sắc châu báu, đối với châu báu hay bảo vậy đã không coa cảm giác gì quá lớn.
Nhưng chiếc nhẫn kim cương này lại làm cô rất thích, cũng không phải bởi vì nhẫn kim cương này có giá trị cao, mà là bởi vì người tặng là Mộc Thanh.
Chiếc nhẫn này có hàm nghĩa quá đặc thù, cho nên mới được Triệu An An coi như bảo bối mà cẩn thận giữ gìn.
Nhẫn kim cương như trứng chim bồ cậu, hiện tại mang trên ngón tay mảnh khảnh của Triệu An An, tuy rằng hơi khoa chương, nhưng Triệu An An lại cảm thấy rất hạnh phúc.
Cô không muốn bỏ xuống, cứ đeo trên tay như vậy, ròi sau đó đi tìm Mộc Thanh xuống nhà ăn cơm.
Khu biệt thự này, tầng một chia làm hai khu vực, chiếm hơn phân nửa diện tích chính là suối nước nóng, một nửa kia còn lại là nhà ăn và phòng bếp.
Suối nước nóng diện tích là hơn hai trăm mét vuông, nhà ăn và phòng bếp là hơn một trăm mét vuông, rất rộng lớn.
Triệu An An đi theo Mộc Thanh đi vào nhà ăn, đi qua suối nước nóng, nhìn bên trong mây mù lượn lờ giống như tiên cảnh, lòng nghiện suối nước nóng lại nổi lên.
Cô giật nhẹ ống tay áo của Mộc Thanh: “Chúng ta cơm nước xong thì đi tắm suối một lát được không?"
“Nếu em thích, ngâm mình ở bên trong phát trướng anh cũng mặc kệ.”
Đây là đáp ứng rồi.
Triệu An An vui vẻ đôi mắt cong thành trăng non, lúc ăn cơm cô cũng ăn rất nhiều, làm cho dì Đậu rất vui.
Nữ chủ nhân thích đồ ăn bà làm, đây là sự cổ vũ lớn nhất!
Ăn cơm chiều sonh, Triệu An An liền vội vàng liền chạy về phòng mình, chính là vừa thấy chiếc áo tắm hở hang, cô lại đau đầu.
Cô chống cằm ngồi ở trên giường nghĩ cách.
Không đợi cô nghĩ ra cái ý kiến gì hay, Mộc Thanh cửa chưa gõ đã đi vào.
“Anh sao lại thế này, đi vào còn không gõ cửa! Vạn nhất ta hiện tại em đang thay quần áo thì làm sao bây giờ?”
“Anh chính là muốn canh lúc em đang thay quần áo để đi vào. Kết quả em vẫn mặc quần áo!"
“Anh tới làm gì? Đi ra ngoài chờ, không được vào!”
“Anh còn mua quà cho em.”
Bị người đuổi ra khỏi phòng của mình, Mộc Thanh một chút cũng không so đo với cô, ngược lại còn lấy ra một hộp trang sức tinh xảo.
Triệu An An tức khắc không hé răng.
Cư nhiên còn có quà!
Cậu rốt cuộc là đã chuẩn bị bao nhiêu thứ a!
Đưa hộp cho cô, nhẹ giọng nói: “Mở cửa ra nhìn xem, anh chính là chọn thời gian rất lâu.
Triệu An An tò mò mở ra, sau đó liền nhìn thấy hôm nhung đen, phía trong là một cái vòng cô kim cương.
Vòng cổ rất ngắn gọn, cũng không có quá mức phức tạp thiết kế, nhưng bạch kim và kim cương đan chéo khiến cho toàn bộ vòng cổ đều lập loè bắt mắt, có vẻ xa hoa vô cùng.
Thô sơ đơn giản phỏng chừng, chỉ là do kim cương có một trăm viên.
Quả nhiên, ngay sau đó, Mộc Thanh liền nói: “Kim cương tổng cộng có 99 viên, ngụ ý lâu dài, anh thấy nó đơn giản lại xinh đẹp, liền cảm thấy em sẽ thích.”
Quả thật món quà này, khi hai người kết hôn đưa ra mới là nhất thích hợp, đính hôn thông thường đều sẽ không đưa lễ vật quý trọng như vậy, nếu không kết hôn thì tìm không đến thể áp về việc đính hôn.
Nhưng lúc Mộc Thanh chọn lễ vật, liền không có nghĩ tới việc anh hắn cùng Triệu An An kết hôn sự, cũng chỉ mong mang cho cô những thứ tốt nhất.
Triệu An An rất thích cái vòng cổ kim cương vòng cổ, vòng cổ này vừa vặn có thể thành một bộ với chiếc nhẫn kia, hai cái ở bên nhau quả thực có thể làm cho người khác sáng mù mắt!
Vòng cổ và chiếc nhẫn này khẳng định đều có giá trị liên thành, Triệu An An không biết chúng giá trị cụ thể của chúng nó, nhưng cô cũng biết, chỉ sợ Mộc Thanh vì mua chúng nó đều sẽ táng gia bại sản.
“Sao anh có nhiều tiền như vậy? Đi cướp ngân hàng sao?”
Mộc Thanh bỗng nhiên cười: “Như thế nào, sợ anh về sau không có tiền nuôi em? Yên tâm đi, về sau cho dù không đi cướp ngân hàng thì với y thuật của anh thì anh cũng có thể nuôi em!"
Trên thực tế, chỉ cần hắn nghiên cứu phát minh thuốc kháng ung thư đạt được thành công, một khi đẩy ra thị trường, thu lợi rất lớn.
Giai đoạn trước bọn họ đầu nhập vào gần năm trăm triệu, tuy rằng đây đều là tập đoàn Cảnh Thịnh đầu tư, hơn nữa khi chia hoa hồng khẳng định Cảnh Dật Thần sẽ chiếm phần lớn, nhưng là Mộc Thanh về sau tiền lời cũng rất nhiều.
Câụ nuôi Triệu An An quả thật không có vấn đề gì.
Bất quá, cho dù hắn không có tiền, nhưng đồ cho Triệu An An cậu cũng không tiết kiệm
Cậu có lẽ không có tiền Cảnh Dật Thần, nhưng cậu cũng bất tận, bệnh viện Mộc thị lợi nhuận một năm vẫn rất khả quan.
Sáu chiếc máy bay trực thăng thì cậu xác thật mua không nổi, nhưng kim cương hoa hồng thì anh vẫn mua được.
Triệu An An cũng không phải cái loại phụ nữ thấy tiền là sáng mắt lên, Mộc Thanh nghèo đến mức một phân tiền cucng không có cô vẫn thính lắm.
Cô thích Mộc Thanh, chỉ là bởi vì con người cậu mà thôi.