Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 727: Còn có tình địch?!




Triệu An An có Cảnh Dật Thần là chỗ dựa, mặc kệ là viện trưởng hay cục trưởng cô cũng không sợ, ngay cả thị trưởng A thị cũng là người của Cảnh Dật Thần, cục trưởng cục công an lại là Trịnh Khải Nam – ba của Trịnh Kinh, mặc kệ cô làm gì cũng có người che chở!

Triệu An An cười hì hì ngồi bên cạnh Mộc Thanh, có anh ở bên cạnh, chuyện khô khan thế nào cũng không nhàm chán.

Bị Văn Khang xen ngang, hai người lại nói chuyện một lát rồi bắt đầu làm việc.

Mười hai giờ trưa, Mộc Thanh chuẩn bị gọi Triệu An An ra ngoài ăn trưa.

Nhưng hai người còn chưa ra khỏi cửa thì có một anh chàng đẹp trai đi tới.

Anh chàng đẹp trai tò mò nhìn Mộc Thanh rồi trực tiếp xem nhẹ, nở nụ cười mê người với Triệu An An: “An An, ăn trưa với em đi! Đối diện trường học mới mở một quán cơm Tây, nghe nói mùi vị rất không tệ, em mời chị ăn được chứ?”

Không đợi Triệu An An mở miệng, Mộc Thanh liền nghiêm mặt nói: “An An đã ăn trưa rồi, không đi!”

Triệu An An nóng nảy: “Em ăn rồi hồi sao? Em sắp chết đói rồi, chúng ta nhanh đi thôi! Em thích ăn bò bít tết nhất, nhanh đi giành chỗ, chậm sẽ không có chỗ ngồi!”

Mộc Thanh trừng cô: “Câm miệng, không được nói!”

Anh chàng đẹp trai lập tức chú ý đến Mộc Thanh, lấy ánh mắt nghi ngờ nhìn anh, hỏi: “Anh là bạn trai An An à? An An, chẳng phải chị nói mình đang độc thân sao?”

“Tôi...” Triệu An An mới nói một chữ đã bị Mộc Thanh cắt ngang.

“Không có độc thân, tôi là vị hôn phu của An An!” Mộc Thanh nhấn mạnh ba chữ “vị hôn phu”, giống như sợ đối phương không nghe thấy.

Trong mắt anh chàng đẹp trai lập tức có nước mắt: “An An, nói như vậy, em không thể tiếp tục theo đuổi chị à? Chẳng lẽ tình yêu của em còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc rồi sao?”

“Đúng vậy, đã kết thúc! Cậu có thể hết hy vọng, An An là người của tôi, đời này là vậy! Bây giờ, cậu có thể cút đi ăn cơm Tây một mình được rồi!”

“Nhưng mà, em thật lòng yêu chị, An An!”

“Thật ngại quá, em ấy không thích cậu! Nếu không cút, tôi có thể kêu người quăng cậu ra ngoài!”

Một phút sau, anh chàng đẹp trai bị quăng ra ngoài.

“Ai ôi, anh đối xử với người ta thô bạo quá rồi đó, Ngô Tân vẫn là học sinh, thích em cũng chỉ là tình cảm đơn thuần mà thôi, anh không nên hung dữ như vậy!”

“Anh mặc kệ nó đơn thuần hay không, đều phải cút!” Mộc Thanh nắm chặt tay Triệu An An đi ra ngoài, giống như sợ cô bị người ta cướp đi.

Mới có một lát mà đã có hai người theo đuổi Triệu An An, cô lại có quyền có thế như vậy! Làm anh cảm thấy như đang ở trong nước sôi lửa bỏng!

“Lại còn thích đơn thuần! Nhìn nó không đơn thuần tí nào, chớp mắt một cái là có thể khóc, nó ở khoa diễn xuất à! Chắc chắn sau này sẽ là diễn viên nổi tiếng!”

“Không phải, cậu ấy là nghiên cứu sinh hệ triết học, một lòng nghiên cứu triết học, giống như tình yêu Platon, không phải như anh nghĩ đâu!”

Nghe Triệu An An nói dùm Ngô Tân, sắc mặt Mộc Thanh lại càng đen.

“Em cứ chọc anh đi, sớm muộn gì cũng làm anh tức chết thì em mới vui, sau này không còn ai ngăn chặn em và cậu bạn trẻ dễ nhìn thân thiết nữa!”

Triệu An An ôm bụng cười không ngừng: “Ha ha, sao em lại ngửi thấy mùi chua như thế! Anh có ngửi thấy không?”

“Có chứ, có thể không chua sao? Dấm chua trong toàn bộ A thị đều bị anh đánh nghiêng hết rồi, chẳng lẽ em không phát hiện trong không khí toàn là mùi chua sao?”

Triệu An An cười đến đau bụng, khó khăn lắm mới ngừng cười đi vào trong xe Mộc Thanh, hỏi anh: “Trưa nay chúng ta uống dấm chua sao?”

“Em chê anh còn chưa đủ chua sao? Còn muốn anh uống nữa?”

Mộc Thanh trừng phạt bằng cách hôn thật mạnh lên môi cô, thấp giọng cảnh cáo: “Sau này cách Ngô Tân xa một chút, anh không thích nó! Anh sẽ dặn bảo vệ, nếu ai dám để nó vào văn phòng em, liền dọn đồ cút hết!”

“Trời, đó là bảo vệ của anh em, cũng không phải của anh, vì sao người ta phải nghe lời anh?”

“Cảnh thiếu sẽ không so đo chút việc này với anh, em không cần quan tâm chuyện này.”

“Trưa nay chúng ta ăn gì? Em đói quá!”

“Anh mời em ăn bánh bao, một cái một đồng, mười đồng là có thể giúp hai chúng ta ăn no.”

Triệu An An trợn mắt há hốc mồm: “Anh keo kiệt quá rồi đó! Không được không được, nhanh dừng xe, em phải xuống xe đi ăn cơm Tây với Ngô Tân!”

Cuối cùng thì Mộc Thanh cũng cười, vỗ vỗ sau lưng cô: “Được rồi, đừng quậy nữa, anh dẫn em đi ăn, chắc chắn sẽ cho em ăn no.”

“Một tháng rồi em chưa được ăn cơm Tây, em muốn ăn bò bít tết, anh dẫn em đi đi! Em không có tiền, anh mời khách!”

“Sao em lại không có tiền? Chẳng phải tuần trước vừa cho em hai ngàn sao? Xài hết nhanh như vậy?”

Triệu An An không chịu thừa nhận việc mình diếm tiền, học giọng điệu ồn ào mà lúc trước Mộc Thanh vừa làm với cô: “Chỉ có hai ngàn, còn không đủ cho em mua quần áo. Tiền đã bị em xài hết rồi! Anh có mời hay không, không thì em xuống xe đi ăn với người khác! Dáng vẻ cô đây xinh đẹp như vậy, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn như vậy, người muốn mời em ăn cơm đều phải xếp hàng đó!”

“Dạ dạ dạ, anh mời, em đừng khen mình nữa, khen nữa anh cũng không nghe nổi đâu!”

“Vậy anh nói đi, em đẹp không?”

Mộc Thanh bất đắc dĩ nói: “Đẹp đẹp đẹp...”

“Đẹp cỡ nào?”

“Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn!”

“Anh đây là copy paste! Không được, rất có lệ, đổi lời khen khác!”

“Cô tha mạng cho anh, mời em ăn cơm mà còn phải có tiết mục khen em nữa sao? Anh không mời nữa được không?”

“Không được, đã đi xa như vậy rồi, em không về được nữa! Anh phải mời, cũng phải khen, nếu không hôm nay sẽ không được yên đâu!”

...

Hai người ầm ĩ cả đường, Mộc Thanh bị Triệu An An ép buộc phải khen cô hơn nửa tiếng, còn phải dẫn cô đến nhà hàng Tây ăn cơm.

“Em thích ăn bò bít tết từ khi nào vậy? Chẳng phải trước kia em rất ghét, nói ăn cái này rất mệt sao?”

Triệu An An há lớn miệng ăn, nói mơ hồ: “Ai cần anh lo! Em muốn ăn hết tất cả bò bít tết!”

Tuy cô không nói nguyên nhân, nhưng mà Mộc Thanh đã đoán được.

Có lẽ là do trước kia cô nhìn thấy anh và Mễ Hiểu Hiểu ăn bò bít tết, cho nên cô có chấp nhất với nó.

Có thể thấy được cô ghen nhiều thế nào, ngay cả bò bít tết cũng bị liên luỵ.

Mộc Thanh cười cười, nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của cô, trong lòng cũng thoải mái.

Về phần Văn Khang và Ngô Tân kia, tuy Mộc Thanh hơi bực, nhưng mà anh biết, Triệu An An sẽ không thích bọn họ.

Cảm tình mười một năm, không phải là thứ mà người ta có thể chen ngang dễ dàng.

Anh rất tin tưởng Triệu An An.