Hắn còn cố ý hỏi qua Triệu An An, có bạn trai hay không, Triệu An An rõ ràng nói không có!
Người này lại còn tự phong là vị hôn phu?
Triệu An An cũng trừng lớn đôi mắt nghi ngờ lời Mộc Thanh nói: “Anh là vị hôn phu của ai? Em cũng không phải là vị hôn thê của anh!”
Mộc Thanh ánh mắt sắc bén nhìn cô một cái: “Em câm miệng, nói nữa thì anh đem em ném văng ra. Chúng ta đã đính hôn, em sẽ không quên đi?”
Triệu An An vừa định phủ nhận, nhưng là nhìn đến ánh mắt dọa người kia của Mộc Thanh, cô lại đem lời định nói nuốt xuống.
Vị hôn phu thì vị hôn phu đi, có thể làm để Mộc Thanh đem cái người này đuổi đi cũng được, miễn cho cái tên gia hỏa này hai ba ngày liền chạy vào văn phòng cô. Trang điểm như vậy. Mặc áo màu đỏ, quả thực cũng chỉ cùng một đức hạnh với Cảnh Dật Nhiên!
Văn Khang cũng không ngốc, hắn đem hành động của hai người vừa rồi đều để ở trong mắt, biết bọn họ khẳng định rất quen thuộc.
Ngày thường ở trong trường học, Triệu An An là lớn nhất, nào có ai dám tùy tiện quát mắng cô.
Chính là hiện tại người đàn ông bên cạnh cô lại không chút khách khí kêu cô câm miệng. Mà Triệu An An thế nhưng cũng ngoan ngoãn câm miệng!
Việc này căn bản không phải là phong cách của cô!
Phong cách của cô rất đặc biệt, thấy ai không vừa mắt thì liền đem người đó trừng trị, tính khí rất mạnh mẽ ngang ngược! Từ khi nào lại biến thành con mèo con, nghe lời như vậy?
Mặt Văn Khang ngay tức khắc âm trầm xuống.
Quan hê của Triệu An An và người đàn ông này rõ ràng không bình thương, cho dù không phải là vị hôn phu, thì khẳng định quan hệ cũng là bạn bè thân thiết, thậm chí có thể là bạn trai cô.
Cũng không biết cậu rốt cuộc là thân phận gì, thế nhưng có thể đả động Triệu An An.
Văn Khang nhìn áo sơ mi thủ công kẻ màu xanh nhạt mà Mộc Thanh mặc trên người, nhìn cậu không có thua kém khuôn mặt anh tuấn của hắn, không khỏi nổi lên sự hiếu thắng.
“Anh không phải là vị hôn phu của An An đi? Tôi tên là Văn Khang, là người của Văn gia. Anh tên là gì? Xuất thân từ gia tộc nào? Gia tộc tài sản nhiều hay ít? Công việc của anh là làm gì? Anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi……”
Văn Khang nói còn chưa nói xong, đã bị Mộc Thanh trực tiếp đánh gãy.
“An An, văn phòng hiệu trưởng của trường em hiện tại không phải là điều tra hộ khẩu mới có thể vào sao? Lý Phi Đao làm việc như thế nào vậy, mười ba bọn họ mắt đều bị mù sao? Cho người này đi vào, đám người bọn họ chán sống sao?”
Lời nói cậu sắc bén, ngữ khí kiêu ngạo, một tư thế của một cậu ấm, so văn khang còn giống hơn, Triệu An An và Văn Khang đều sửng sốt lên.
Mộc Thanh lúc tuổi trẻ cũng là bừa bãi không muốn, sau đó lại làm viện trưởng bệnh viện Mộc thị, lại đã trải qua sự thất bại tình cảm với Triệu An An, bị Mộc Vấn Sinh đè nặng liều mạng nghiên cứu y thuật, tính cách lúc này mới thu liễm rất nhiều.
Hiện tại có người khiêu khích tới cửa, hắn há có dễ dàng buông tha đạo lý!
So gia thế? So công việc? So năng lực?
Hắn trừ bỏ không thể so với Cảnh Dật Thần ra, thì thật đúng là không sợ so với bất luận kẻ nào!
Mộc gia là con cháu của một danh gia vọng tộc được xếp trong top 10 giàu nhất thành phố A, tuy rằng tài sản không quá nhiều, nhưng danh vọng, tuyệt đối có thể đứng thứ ba!
Không gặp qua Văn Khanh bao giờ, khẳng định không phải là người thừa kế của danh gia vọng tộc gì, hơn nữa xếp hạng top 10 gia tộc cũng không có họ Văn!
Văn khang hiện tại cũng chỉ là một thầy giáo ở trong trường học mà thôi, còn cậu đã sớm đã có y thuật cao siêu rôi lên làm viện trưởng, hơn nữa ở quốc tế lấy rất nhiều giải thưởng y học, trừ Nobel ra, anh đã lấy hết.
Văn Khang có thể được coi là một giáo viên không tồi, chưa kể khẳng định có lấy từ phía quan hệ chứ không phaei bafng lực học.
So sánh với anh? Một giây thì sẽ bẹp dí!
Trong mắt Mộc Thanh hiện lên một tia khinh thường.
Cư nhiên dám kiêu ngạo nói với cậu như vậy, thật là thèm đòn!
Lại còn kiêu ngạo, cậu cũng sẽ kiêu ngạo, hơn nữa còn kiêu ngạo hơn so với hắn!
Mấy năm nay hắn nhưng bị Cảnh Dật Thần áp bức, ở trước mặt anh ta thì cậu căn bản không kiêu ngạo nổi, hiện tại Cảnh Dật Thần tự bắt mạch được, thì cậu liền càng bội phục.
Nhưng trừ Cảnh Dật Thần, nào có người nào có tư cách đè nặng cậu?
Còn không biết chính mình mấy cân mấy lạng tới theo đuổi Triệu An An, hắn không họ độc cái tên Văn Khang này là đã rất nhân từ!
Triệu An An đương nhiên là gặp qua nhiều người có bộ dạng cuồng vọng như hắn, cô chỉ là không nghĩ tới Mộc Thanh còn cuồng vọng hơn.
Thật là, nhìn thấy hắn kiêu ngạo cuồng vọng như vậy, sao cô lại cảm thấy tâm động?
Triệu An An ban đầu thích Mộc Thanh, chính là bởi vì hắn quá kiêu ngạo và cuồng!
Cuồng không đã đành, nhưng còn cố tình cuồng ngạo, cho nên đã đả động đến tâm hồn thiếu nữ của Triệu An An.
Triệu An An trên mặt cười hì hì, mặt của Văn Khang cũng đã đen giống như đáy nồi.
Bất quá, Văn Khang tuy rằng rất tức giận, nhưng hắn hiện giờ cũng mới có ba mươi tuổi, không phải là một người vì tình yêu mà xúc động.
Triệu An An khẳng định gia thế hiển hách, người đàn ông này có thể ở bên cạnh thân cận với cô thì gia thế cậu ta khẳng định cũng không đến nỗi nào đi.
Hắn không cần phải xung đột chính diện với Mộc Thanh.
Hắn là người thừa kế mà gia tộc tỉ mỉ bồi dưỡng, tuy rằng cuồng vọng, nhưng là làm việc biết nặng biết nhẹ, sẽ không dễ dàng trêu chọc một kẻ địch mà mình không biết rõ.
Muốn điều tra rõ thân phận Mộc Thanh có rất nhiều cách, hắn không cần áp dụng cách kịch liệt nhất.
Văn Khang ngăn chặn sự tức giận, vẫn duy trì phong độ như cũ đi đến trước mặt Triệu An An, đem một bó hoa hồng đỏ tươi đặt lên bàn làm việc của cô: “An An, tặng cho em.”
Hắn nói xong, liền trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Mộc Thanh đứng dậy đem cửa văn phòng đóng vào. Rồi sau đó cầm lấy bó hoa hồng, vẻ mặt ghét bỏ ném vào thùng rác.
“Còn không biết lượng sức mà đấu với anh! Còn không biết xấu hổ mà tặng hoa hồng cho em, hừ! Triệu An An, về sau không được cho loại người như thế này đi vào văn phòng, có nghe hay không!”
Cậu ghen tị!
Triệu An An cười giống như hồ ly, đôi mắt cong cong: “Ai nha, chân là chân của người ta, sao em có thể quản? Em còn nghĩ không để anh tới cơ, nhưng anh vẫn chạy vào đấy thây?"
“Sao có thể coi anh giống như những người khác được! Anh đương nhiên không sao, người khác thì không được! Vệ sĩ bên ngoài làm ăn kiểu gì không biết? Đứng ở đó cho đẹp sao?"
Mộc Thanh không vui, Triệu An An tựa như một chút cũng không để bụng việc đàn ông khác tiến vào.
“Văn Khang chính là cháu của cục phó cục giáo dục, chú thì là viện trưởng toàn án trung cấp nhân dân. Ai da, em chỉ là một hiệu trưởng nhỏ bé. Đắc tội không nổi a!"
Mộc Thanh đi qua đi, ngồi ở ghế làm việc, sau đó lại đem Triệu An An ôm ngồi ở trên đùi chính mình, oán hận nói: "Em đừng giả vờ, rõ ràng có thể ngăn hắn lại, vậy mà không ngăn, hôm nay là cố ý làm anh không dễ chịu đúng không? Em đây là muốn báo thù? Được, báo đi, anh đều tiếp nhận được! Phía dưới còn có người tới đưa hoa hay không?”