Mộc Thanh lập tức dùng dụng cụ tinh vi quét cho cô một lần, rồi sau đó nhẹ nhàng thở ra, an ủi cô: “Không có việc gì, có chút tăng trưởng, không quan trọng.”
Anh tuy rằng vô số lần hôn môi vuốt ve qua hai luông mềm mại của cô, nhưng chân chính kiểu tra như vậy thì là lần đầu tiên.
Làm kiểm tra cho Triệu An An và làm kiểm tra cho những người phụ nữ khác là hai khái niện hoàn toàn khác nhau.
Triệu An An kêu đau, trong lòng hắn liền đau theo, sợ nơi nào đó lại bị chứng bệnh ẩn.
Mộc Thanh kiên nhẫn làm kiểm tra toàn thân cho Triệu An An, rồi kiểm tra rới chỗ tư mật của cô, Triệu An An cảm thấy rất không được tự nhiên.
“Tôi không kiểm tra nữa, anh mau buông tay!”
Mộc Thanh tiếng nói hơi hơi có chút khàn khàn, chân thật đáng tin cự tuyệt nói: “Không được, còn chưa kiểm tra xong, em đừng nhúc nhích!”
Trời biết, việc này đối với hắn mà nói là một loại tra tấn!
“Anh dở thói lưu manh! Anh chiếm tiện nghi của tôi!” Triệu An An thấp giọng mắng cậu.
Mộc Thanh không khỏi cười: “Nếu anh thật sự muốn chiếm tiện nghi của em, thì còn dùng bao tay làm gì? Anh hiện tại chỉ là một bác sĩ, đại tiểu thư à, em đừng nghĩ oan cho anh?”
Triệu An An gương mặt che kín đỏ ửng, bị cậu lăn lộn hô hấp dồn dập, một bộ dạng không thể thừa nhận.
Cô cắn răng hừ lạnh: “Anh nhanh lên đi!”
Mộc Thanh cố ý xuyên tạc ý tứ cô: “Em muốn nhanh hơn? Nhiều hơn sao?”
Triệu An An tức giận đem một chân đá vào vai cậu.
Mộc Thanh cười bắt lấy cẳng chân gầy trắng nõn của cô, dùng ngữ khí ôn nhu dụ dỗ cô: “Nghe lời, đừng làm loạn, một lát là song.”
Triệu An An quả nhiên không làm loạn nữa, chỉ là sắc mặt lại càng ngày càng đỏ.
Cô cũng không biết Mộc Thanh rốt cuộc có phải cố ý hay không, làm cho cô kém chút là kêu ra tiếng.
Sau khi kiểm tra xong, Mộc Thanh không yên tâm, lại dùng dụng cụ kiểm tra một lần, rồi sau đó cẩn thận đem số liệu ghi vào ký lục, để chuẩn bị so với số liệu sau.
Mãi đến lúc cuối cùng thì Mộc Thanh mới tiêm thuốc kích thước sinh trưởng vào phao trứng, cậu đã đoán chắc được Triệu An An nghỉ lễ, chiều nay hoặc là ngày mai sẽ tới, lúc này tiêm hiệu quả là tốt nhất.
Triệu An An có chút nghi hoặc nhìn cậu: “Vì cái gì còn muốn tiêm?”
Cô ở trên giường, dùng một đôi mắt sáng ngời đáng thương nhìn cậu, Mộc Thanh trong lòng ngay lập tức mềm nhũn, nhịn không được cúi đầu hôn cô.
“Làm thí nghiệm phải dùng, đừng lo lắng, một tháng tiêm một lần là được, đại khái chỉ cần tiêm ba lần. Sau khi tiêm, có nơi nào không thoải mái thì nhớ nói rõ cho anh."
Triệu An An bĩu môi gật đầu: “Nga.”
Cô rất không thích tiêm, không phải sợ đau, mà là cô ghét cái cảm giác bị kim đâm, bị rót thuốc vào người.
Trước kia khi trị bệnh bằng hoá chất, thì sẽ không ngừng bị tiêm, tiêm lên mu bàn tay, trên mu bàn tay tất cả đều là lỗ kim, cô đau đến mức ngủ không được.
Bất quá, nếu có thể chữa bệnh, cho dù thích thì cô cũng sẽ chịu đựng.
Ở phương diện này không phải việc để ra vẻ phụ nữ.
“Về sau hai ngày qua một lần, anh phải nhớ kỹ càng tỉ mỉ số liệu cơ thể anh, chế thành bảng biểu, phân tích kĩ.”
Lừa gạt Triệu An An như vậy, Mộc Thanh nhiều ít cũng có chút chột dạ.
Triệu An An hôm nay ngoan ngoãn kỳ cục, chích cũng không quá hoài nghi, trong lòng cậu càng thêm áy náy.
Triệu An An nghe được hai ngày có thể tới một lần, trong lòng rất vui vẻ, làm gì còn để ý tiêm hay không tiêm.
Mỗi ngày đều không bị nhốt trong nhà, có thể cùng Mộc Thanh đùa giỡn vài câu, vui vẻ thế nào a!
Nhìn thấy Mộc Thanh, cô liền đem mọi chuyện lúc trước quên sau đầu, trong mắt chỉ có cậu.
Cô cũng có thể cảm giác được, Mộc Thanh đã sớm không tức giận, cậu trước quả thật chính là như vậy, nếu cô làm cái gì sai, Mộc Thanh nhiều lắm cũng chỉ tức giận trong chốc lát, sẽ không bao giờ giận quá một ngày, rồi nhất định sẽ đi tìm cô, sẽ dỗ dành cô trước.
Tính cách hai,người bọn họ rất giống nhau, đều là người không so đo mang thù, vui vẻ sẽ nhớ kĩ, không vui vẻ có thể mau quên.
Triệu An An lúc cởi quần áo rất lưu loát, nhưng lúc này mặc quần áo thì lại cọ tới cọ lui lề mề.
Đã làm xong kiểm tra rồi, cũng đã tiên, cô không thể tiếp tục ở lại đây ăn vạ không đi.
Nhưng lễ mề mãi, quần áo cũng sẽ mặc song.
Mộc Thanh đang đóng những cái thiết bị dụng cụ, thấy cô mặc song quần áo rồi đang chuẩn bị ra ngoài, thì cậu một phen giữ chặt cô, đem cô túm vào lồng ngực chính mình: “Em đi đâu? Không được đi, chờ anh!”
Triệu An An tuy rằng cũng không muốn đi, nhưng cô thật sự cần phải đi.
Cô đã càng ngày càng mâu thuẫn.
Cô không rời khỏi Mộc Thanh, nhưng rồi sẽ sợ một ngày nào đó mình chết đi, hại Mộc Thanh đau buồn.
“Tôi phải về nhà.”
Triệu An An thấp giọng nói một câu, sau đó liền muốn tránh thoát khỏi vòng tay ấm áp của Mộc Thanh.
Mộc Thanh thật vất vả mới nhìn thấy cô, làm sao có thể dễ dàng thả cô đi.
Cậu một tay cầm tay Triệu An An, một tay khác đem tư liệu nhét vào túi dai, rồi sau đó một tay cầm túi, một tay nắm tay Triệu An An: “Mở cửa, chúng ta đi.”
Triệu An An tránh thoát không được, đành phải đi theo cậu cùng nhau đi ra ngoài.
Tư liệu này Mộc Thanh không để ở bệnh viện, mà là cầm tư liệu này lên xe. Số liệu tư mật của Triệu An An, cậu không nghĩ sẽ để cho người khác nhìn đến.
Đương nhiên, Triệu An An cũng bị cậu ngang ngạnh nhét vào trong xe, tài xế lái xe Rolls-Royce trực tiếp bị Mộc Thanh đuổi về Triệu gia đi.
Triệu An An rất bất mãn: “Anh đem tài xế của tôi đuổi đi, đến lúc đó ai đưa tôi về nhà! Tôi không có tiền gọi xe!”
Mộc Thanh ngồi ở trên ghế điều khiển, cẩn thận cấp đeo dây an toàn cho Triệu An An, cúi đầu hôn hôn lên chóp mũi cô, sau đó móc ra ví tiền trong túi mình đưa cho cô: “Tùy tiện tiêu! Mặt khác, đưa em về nhà có anh, cần tài xế làm gì!”
Triệu An An hiện tại nhìn đến tiền thì đôi mắt liền sáng như sao, cô cầm lên ví tiền của Mộc Thanh, mở ra liền thấy, bên trong đỏ rực một đống tiền mặt.
Cô cao hứng cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Mộc Thanh nói: “Anh so với tên gia hỏa Trịnh Kinh kia thì chủ động hơn nhiều! Hắn ta rất keo kiệt, mỗi lần đều chỉ cho tôi tí tiền."
Mộc Thanh không nói gì!
Trịnh Kinh có thể so với hắn sao?
Mộc Thanh ở trong lòng chửi thầm: Trịnh Kinh đưa tiền cho em cũng chỉ là vì phối hợp với Thượng Quan Ngưng diễn kịch mà thôi, làm sao hắn có thể thiệt tình mà cho em tiền tiêu. Những số tiền đó đều là do anh trả cho hắn."
Cậu quay đầu nhìn bộ dạng vui rạo rực của Triệu An An, không khỏi có chút buồn cười.
Nha đầu ngốc, cho tí tiền mà đã vui vẻ thành như vậy, Triệu gia ít nhiều cũng rất giàu, nếu Triệu gia không có tiền, cô chẳng phải là thấy tiền đều phải cướp sao.
Mộc Thanh lái xe về hướng siêu thị, Triệu An An vẫn luôn ngồi ở ghế phụ điều khiển kiếm tiền.
Tiền trong túi của Mộc Thanh tiền có ba ngàn tiền, nhưng bị Triệu An An lấy hết rồi, cô đếm vài lần, xác định là đúng ba ngàn bảy trăm năm mươi hai.
Sau đó, cô đem ba ngàn nhiều đồng tất cả đều cất vào túi của mình, đem ít tiền xu thả lại trong túi cho Mộc Thanh, rồi ném cho cậu: “Được, mấy đồng kia thưởng ngươi!”