Bà ngoại và mẹ đều đi ra ngoài, chỉ có một mình Triệu An An ở nhà, mà biệt thự lại lớn như vậy, cô cảm thấy trong lòng rất vắng vẻ.
Bây giờ Triệu An An đã biết, ảnh chụp mà cô nhận được, cùng với giấy kết hôn này nọ đều là thủ đoạn chia rẽ của Dương Mộc Yên, mục đính chính là làm cô rời khỏi Mộc Thanh.
Mà cô lại ngu ngốc đến nỗi bị lừa!
Triệu An An ảo não không thôi, cô cảm thấy mình rất có lỗi với Mộc Thanh, trong chuyện này, phản ứng đầu tiên của cô chính là nghi ngờ anh, mà không phải là tin tưởng anh, còn mắng chửi khó nghe như vậy, hèn chi anh tức giận.
Dương Mộc Yên đó, đúng là không phải người tốt mà!
Triệu An An âm thầm mắng chửi Dương Mộc Yên 800 lần, còn mắng thêm 900 lần vì Mộc Thanh, lúc này trong lòng mới thoải mái, sau đó liền vô tư cười hì hì đi ăn cơm trưa.
Hôm sau, Triệu An An được giải trừ “lệnh cấm”, bà ngoại cho phép cô tự do ra ngoài, nhưng điều kiện tiên quyết là tự do đến bệnh viện Mộc Thị, còn những chỗ khác thì không được đi.
Triệu An An ngạc nhiên suýt thì rớt cả cằm: “Bà ngoại, vì sao? Chẳng phải bà không muốn con đến bệnh viện Mộc Thị hay sao? Bà không sợ con gặp Mộc Thanh hả?”
Tình huống chuyển biến quá nhanh, cô cảm thấy thật bất lực!
Bà cụ Triệu bình tĩnh nói: “Chẳng phải bởi vì thân thể của con hay sao. Mộc Thanh nghiên cứu thuốc chống ung thư, hiệu quả trên nhóm người sử dụng đầu tiên rất tốt, Mộc Thanh sẽ tiêm cho con một liều thử, xem thân thể có xuất hiện phản ứng miễn dịch gì không. Bà còn phải mặt dày nhờ Mộc Thanh điều chế ít thuốc cho con điều trị thân thể.”
Về việc nghiên cứu thuốc mới, Mộc Thanh đã từng nói cho Triệu An An biết, bây giờ cô lại nghe thấy việc này, đúng là không hề nghi ngờ.
Tuy cô không hiểu rõ vấn đề liên quan đến y học cho lắm, nhưng cũng hiểu một ít, cho nên đối với việc thử nghiệm thuốc này, cô cảm thấy rất bình thường.
Dù sao thì có thể ra ngoài hít thở không khí là tốt rồi, còn có thể gặp Mộc Thanh, điều đó làm cô rất vui! Làm sao còn quan tâm cái gì là thí nghiệm chứ!
Vài ngày nữa là kỳ nghĩ hè của X đại sẽ kết thúc, cô sẽ trở về tiếp tục làm hiệu trưởng, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất bận rộn, có thể lợi dụng mấy ngày này mà nhìn Mộc Thanh nhiều thêm một chút, Triệu An An vui đến mất ngủ luôn.
Ngay cả cô cũng ý thức được, thì ra càng không thấy Mộc Thanh, thì cô sẽ càng nhớ, lúc trước ngày nào Mộc Thanh cũng ở bên cạnh cô, cô không cảm thấy Mộc Thanh quan trọng thế nào, lúc trước ngày nào anh cũng dỗ dành cô, cô cũng không cảm thấy hạnh phúc bao nhiêu.
Mà hiện tại, cô bởi vì có thể được nhìn thấy Mộc Thanh mà mất ngủ, đúng là khó tin.
Chẳng lẽ khoảng cách thật sự có thể sản sinh tốt đẹp hay sao?
Triệu An An không biết khoảng cách có đẹp hay không, cô chỉ biết là, đêm qua mất ngủ làm cho sáng nay sau khi rời giường, trên mặt cô có thêm hai cái quầng thâm rất to, nhìn rất không đẹp!
Đây là lần đầu kể từ khi Triệu An An sinh ra đến giờ mà cô chú ý đến vẻ ngoài của mình, chú ý đến hình tượng của mình.
Sự yêu thích mà cô dành cho Mộc Thanh đã đạt tới trình độ từ trước đến nay chưa từng có, Thượng Quan Ngưng vừa ép buộc vừa lập kế hoạch, làm cô bắt đầu thông suốt trên phương diện nào đó.
Cô tắm rửa sạch sẽ, làm bản thân trở nên gọn gàng thoải mái, sau đó liền mặc một chiếc áo sơ mi voan màu xanh mà Mộc Thanh thích phối với quần dài màu trắng, dưới chân mang đôi giày da mềm màu trắng của Foot Locke, tóc ngắn thoải mái, dáng vẻ trẻ trung dào dạt, giống như sinh viên vừa mới nhập học.
Phong cách ăn mặc của cô, làm Bà cụ Triệu lườm nguýt, chê cười: “Rõ ràng đã hai mươi tám, còn giả vờ như mới mười tám, con tưởng Mộc Thanh không biết con sinh năm nào hay sao?”
Triệu An An không bị Bà cụ Triệu đả kích chút nào, hôm nay tâm tình của cô rất tốt, cho nên lập tức làm mặt quỷ với bà ngoại: “Bà ngoại, bà đang ghen tỵ dáng vẻ xinh đẹp của con chứ gì! Hừ, con sẽ không so đo với bà đâu, chắc chắn lúc bà và mẹ con con trẻ đều không dễ nhìn như con! Aiz, không có cách nào, dáng vẻ đẹp như thế, con cũng không thể không biết xấu hổ mà ra đường cho người ta thấy, miễn cho những người kia tự ti!”
Bà cụ Triệu bị vẻ mặt trơ tráo của cô làm cho bật cười, giơ tay búng trán cô: “Bà với mẹ con đều là người thận trọng, không biết sao lại nuôi dạy ra cái đồ tự tin quá trớn như con!”
Triệu An An hừ lạnh, vui vẻ leo lên chiếc Rolls- Royce xa hoa của Triệu gia, kêu lái xe chở mình đến bệnh viện Mộc Thị.
Trước kia khi Triệu An An ngồi xe nhà mình, cô không cảm thấy có cái gì tốt.
Từ khi tài khoản của cô bị bà ngoại “đóng băng”, cô mới biết được, ngồi xe của mình đúng là hưởng thụ!
Nhìn đi, cảm giác này! Chẳng những xa hoa thoải mái, mà còn có lái xe riêng, quan trọng nhất chính là, không cần phải trả tiền!
Xe chạy thẳng vào bệnh viện Mộc thị, biển số xe “A88888” làm mọi người phải liếc nhìn.
Mọi người đều ngừng thở, muốn nhìn xem là xe của ai.
Lái xe mở cửa bước xuống, sau đó mở cửa sau, cung kính nói: “Đại tiểu thư, tới bệnh viện rồi.”
Đợi đến khi mọi người nhìn thấy người bước xuống xe là Triệu An An, bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều sợ ngây người.
Người ở đây đều biết Triệu An An, Triệu An An là người trong lòng viện trưởng, Mộc Thanh còn rất chiều chuông cô, cho nên không ai không biết đến cô!
Nhưng mà mọi người không biết thân phận cụ thể của Triệu An An, ngày nào Triệu An An cũng lôi thôi lếch thếch, tính cách lại tuỳ tiện, làm mọi người đều tưởng cô có xuất thân rất bình thường, hôm nay thấy cô ngồi trên chiếc xe xa hoa như thế, còn có lái xe riêng, bọn họ đều không thể nào tin được.
Nhưng mà, Rolls-Royce không có rời đi, lái xe vẫn ngồi trong xe, chờ Triệu An An trở về.
Những gì bọn họ nhìn thấy đều là sự thật!
Xuất thân của Triệu An An không hề bình thường!
Những nữ bác sĩ và y tá trước kia luôn nói Triệu An An không xứng với Mộc Thanh, hôm nay đều ngậm miệng.
Triệu An An không cảm thấy hôm nay mình có gì kỳ lạ, cô ngồi Rolls-Royce tới đây, cũng không cảm thấy đặc biệt hơn người, anh họ Cảnh Dật Thần của cô còn có nhiều xe Rolls-Royce hơn cô, thế nhưng tất cả đều nằm im trong gara!
Cô không ngờ mọi người sẽ đoán được gia thế của cô thông qua một chiếc xe.
Cô nhìn thấy bác sĩ, y tá và đa số người bệnh đều nhìn chằm chằm vào mình, còn tưởng bởi vì hôm nay mình ăn mặc rất đẹp, làm mọi người lé mắt đó chứ!
Đúng là hôm nay Triệu An An ăn mặc rất được, ngũ quan của cô vốn đã rất đẹp, dáng cao một mét bảy, hai chân thon dài thẳng tắp, còn mặc quần trắng, hoàn toàn bộc lộ ra ưu điểm của cô, phối hợp với áo sơ mi voan màu lam, làm cô càng thêm hoạt bát và trẻ trung.
Đương nhiên, người khác nhìn cô không phải bởi vì cô đẹp, mà bởi vì chiếc xe và biển số xe kia.