Cảnh Dật Thần tới văn phòng, đợi một hồi lâu cũng không thấy Thượng Quan Ngưng đi lên.
Anh thấy có chút kỳ quái, chỉ là sau năm ngày đầu tiên đi làm đã gặp chuyện khẩn cấp, anh liền phân công cho phó tổng liên hệ cho một vị chuyên gia khoáng sản.
Cảnh thịnh trừ bỏ một vị tổng giám đốc là anh ra còn có chín vị phó tổng khác, phân công các lĩnh vực quản lý khách nhau, việc gì khẩn cấp quan trọng thì phải đem báo cáo cho Cảnh Dật Thần. Ở dưới chín vị phó tổng thì có mười tám vị giám đốc, ngày thường đến các khu vực, phụ trách một hạng mục cụ thể nào đó. Khi công việc ở nước ngoài nghiệp có xảy ra vấn đề gì thì Cảnh Dật Thần ngay lập tức điều đi công tác.
Anh đã từng ở nước ngoài mười năm, dấu chân của anh cơ hồ đã đạp đến toàn cầu, công việc ở nước ngoài của Tập Đoàn Cảnh Thịnh anh nắm rõ như lòng bàn tay.
Anh từ tầng 76 đi xuống, mới vừa ngồi vào một chiếc màu đen Bentley, liền thấy Tạ Trác Quân từ khu tiếp tân ở cảnh thịnh đi ra.
Cảnh Dật Thần khẽ nhíu mày, ngón tay ở trên di động gõ mấy chữ, rất nhanh liền có tin tức.
Anh cúi đầu xem xong tin tức, trên mặt biểu tình thể hiện rõ ràng hai chữ không vui.
Thượng Quan Ngưng lên tới tầng 76, lại phát hiện Cảnh Dật Thần không ở đây.
Cô vừa thấy có chút kì quái thì chuông điện thoại lại vang lên.
Cô mở ra liền thấy, là tin nhắn của Cảnh Dật Thần.
“Hiện giờ anh đi nước ngoài công tác, lịch trình hôm nay rời lại. Nếu có cỏ dại dây dưa, thì gọi quản lý giải quyết."
Thượng Quan Ngưng sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại, anh nói “Cỏ dại” là có ý tứ gì.
Anh nhìn thấy cô cùng Tạ Trác Quân cùng nói chuyện ở phòng khách?
Tuy rằng cô hiện giờ cùng Tạ Trác Quân đã không còn gì, nhưng là vì sợ những thứ không đâu làm cho anh hiểu lần nên cô vẫn giải thích cho Cảnh Dật Thần một chút.
“Cỏ dại trong lòng đã có người, em cũng là hoa đã có chủ, không hề liên quan với nhau. Anh bao giờ thì trở về?”
Cảnh Dật Thần nhìn di động, lông mày hơi hơi nhăn lại rốt cuộc cũng giãn ra.
Anh nhìn câu “ hoa có chủ”, khóe môi lộ ra một tia nhàn nhạt ý cười, mà câu sau “Anh bao giờ thì trở về”, càng làm cho ý cười của anh tràn ra đến hết đáy mắt.
“Nhanh thì ba ngày, chậm thì năm ngày. Em không cần sốt ruột, mấy ngày nay thiếu nợ em,chờ anh chở lại sẽ đền bù cho em thật tốt."
Thượng Quan Ngưng đọc được tin nhắn, lập tức đỏ mặt, cô nhẹ nhàng mắng một câu “Không biết xấu hổ”, liền đem điện thoại cất đi, không chịu nhắn lại với con người dày mặt nào đó.
Cô mở máy tính ra, xem qua phần mềm bên trong Tập Đoàn Cảnh Thịnh, cùng xác nhận lại thời gia chút với nhân viên rồi mới đem thời gian biểu thông báo cho Cảnh Dật Thần.
Báo cái song, cô bắt đầu đi theo Lư Cần đến các bộ phận xem qua.
Cô là trợ lý tổng giám đốc, phần việc của các bộ phận cô đều phải đại khái hiểu được.
Cùng lúc đó, sơ yếu lý lịch của cô cũng đã tới tay người phụ trách.
Thượng Quan Ngưng không biết là sơ ý lý lịch của cô đã lan rộng, tất cả đều ghi tình trạng “Đã kết hôn”.
Cô lúc trước đem sơ yếu lý lịch của chính mình đưa cho cậu, lúc đó nộp vẫn là tình trạng độc thân, từ sau khi Cảnh Dật Thần lên làm tổng giám đốc, hai người bọn họ cũng đã kết hôn thì anh đã đem tình trạng độc thân của cô sửa lại.
Cho nên, hiện tại ở Tập Đoàn Cảnh Thịnh mọi người nhìn sơ yếu lý lịch của Thượng Quan Ngưng tất cả đều là đã kết hôn.
Tổng giám đốc mới ưu tú, là đối tượng rình mò của mấy nhân viên nữa, bọn họ nhìn thấy hồ sơ Thượng Quan Ngưng viết là đã kết hôn thì tất cả đều nhẹ nhàng thở ra, coi như đã bớt được một tình địch.
Mà các nhân viên nam khi biết cô đã kết hôn thì lại tiếc nuối không thôi, thở dài vì bản thân không có cơ hội theo đuổi.
Thượng Quan Ngưng không biết tình trạng hôn nhân,của mình bị người nào đoa sửa chữa, cô chỉ bỗng nhiên phát hiện ra, nhân viên nữ trong công ty lúc đầu đề phòng cô như kẻ cướp bây giờ bỗng nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, rất nhiệt tình.
Ở bên kia, Tạ Trác Quân từ Cảnh Thịnh Tập Đoàn đi khỏi liền lập tức liên hệ với đồn công an, nhờ người bạn dò hỏi thử tình trạng hôn nhân của Thượng Quan Ngưng.
Lúc nhận được kết quả "đã kết hôn" thì tâm trạng hắn như bị ném xuống đáy cốc.
Hơn nữa, người bạn ở đồn công an kia của anh chỉ có thể tra được là đã kêdt hôn, nhưng lại không tra được đối tượng đã hết hôn với cô.
Trong đầu Tạ Trác Quân hiện ra người nam nhân anh tuấn lạnh lùng gặp được ở bãi biển N thị, người đàn ông đó trên mặt mang một vẻ nham hiểm đen tối.
Hắn ngời lên chiếc xe Land Rover cũ của mình, trên đường về nhà có chút mất hồn mất.
Thượng Quan Nhu Tuyết hôm nay ở đài truyền hình quay một số quảng cáo, còn chưa trở về.
Trên thực tế, hầu hết thời gian đều ở đàn truyền hình, có thời gian rảnh thì cũng đi đến thẩm mỹ viện ngâm mình, hoặc là tham gia party của bạn, không thường trở về xớm.
Hai người bọn họ đã không đính hôn càng không kết hôn, Thượng Quan Nhu Tuyết không trở lại, hắn ngược lại cũng cảm thấy không có gì.
Chính là, có lẽ hôm nay hắn đã bị tin tứ Thượng Quan Ngưng kết hôn đả kích, liền nghĩ Thượng Quan Nhu Tuyết cùng hắn kết hôn, chỉ sợ cô cũng không về nhà.
Cô với trước kia hoàn toàn khác rồi. Trước kia, Thượng Quan Ngưng mỗi ngày đều sẽ vây quanh hắn làm hắn thấy rất phiền, hiện tại, cô không còn làm phiền hắn, nhưng hắn lại cảm thấy rất cô độc.
Thượng Quan Nhu Tuyết tham gia tiệc rượu bên đài truyền hình, được các bậc cha chú cho về.
Cô vừa vào cửa, liền phát hiện Tạ Trác Quân đang ngồi sô pha, biểu tình có chút hậm hực hút thuốc.
Trước mặt hắn đều là khói thuốc, gạt tàn thủy tin trước mặt đã đầy tàn thuốc với mẩu thuốc lá.
Tạ Trác Quân không có giống mọi khi ra đón cô, giúp cô bỏ áo khoác, giúp cô cất túi. Trong lòng Thượng Quan Nhu Tuyết có chút không vui.
Nhưng cô một chút cũng không thể hiện ra ngoài, cô ôn nhu đi đến trước mặt hắn, cô nhẹ nhàng ngồi lên trên đùi hắn, nhăn khuôn mặt nhỏ oán trách nói: “Trác Quân, sao anh lại hút thuốc? Hút thuốc sẽ không tốt cho thân thể, không phải anh nói là đã bỏ sao?"
Tạ Trác Quân không nói gì, một tay cầm điếu thuốc, một tay ôm cô, trên mặt không còn thấy sự sủng nịnh hằng ngày chỉ còn một đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô, làm cho Thượng Quan Nhu Tuyết rất bất an.
Thượng Quan Nhu Tuyết âm thanh càng thêm ôn nhu, vẻ mặt tràn ngập thương tiếc cùng ái mộ: “Làm sao vậy, hôm nay công ty có việc gì làm anh không hài lòng hay sao? Em có thể giúp được gì không?"
Cô mẫn cảm phát giác được sự khác lạ của Tạ Trác Quân.
Tạ Trác Quân trước kia hút thuốc, nhưng vì cô nói một câu không thích mùi này nên anh không còn hút nữa, hôm nay sao vậy, tự nhiên lại hút thuốc lại, lại còn hút nhiều như vậy!
Trong nhà tất cả đều nồng nặc mùi thuốc lá, làm cho cô không thoải mái. Cô nhẹ nhàng ho khù khụ hai tiếng, tựa hồ như đã bị sặc rồi.
Tạ Trác Quân lấy lại tinh thần, nhìn Thượng Quan Nhu Tuyết mang bộ dáng ôn nhu kiều nộn, yếu đuối mong manh nhu nhược động lòng người, đem thuốc lá dập tắt, rồi sau đó cởi áo toàn mùi rượu trên người cô ra, hiện ra một thân hình trắng bóc, hắn ôm cô hướng phòng ngủ đi tới.
Rất nhanh trong phòng ngủ liền phát ra tiếng thở và âm thanh nhẹ của Thượng Quan Nhu Tuyết.
Không biết qua bao lâu, Tạ Trác Quân mới ngừng lại được, nhìn Thượng Quan Nhu Tuyết đã ngủ, hắn mới vào phòng tắm tắm rửa.
Hắn đi rồi, Thượng Quan Nhu Tuyết lại mở mắt ra.
Hắn hôm nay hoàn toàn đã không còn sự ôn nhu của ngày xưa, hoan ái quá mạnh làm cô rất đau đớn, không khỏe chút nào.
Đôi mắt to xinh đẹp của cô hiện lên một tia âm lãnh, cầm lấy di động bấm một dãy số nào đó rồi gửi một tin nhắn đi, sau khi gửi thành công cô liền đem nó xóa đi.