Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 695: Hiểu lầm




Mộc Thanh đứng dậy mặc quần áo, lấy một khẩu súng từ trong hộp bí mật trên giường, sau đó kéo Dương Mộc Yên đang hôn mê, mở cửa phòng đi ra ngoài.

“Không được động đậy! Ai động, tôi liền bắn chết ả!”

Khẩu súng Mộc Thanh đặt trên trán Dương Mộc Yên, nói với mọi người bằng giọng lạnh lùng.

Dương Mộc Yên giống như đang ngủ, yếu ớt dựa vào người Mộc Thanh, nghe lời giống như mèo con mặc kệ mọi người bắt nạt.

Những bảo tiêu này đều do Dương Mộc Yên tỉ mỉ chọn lựa, đã đi theo ả rất lâu, rất trung thành, bây giờ nhìn thấy Mộc Thanh chỉa súng vào người Dương Mộc Yên, tất cả đều không dám lộn xộn.

Chỉ có đầu lĩnh đã nhận được chỉ thị của Dương Mộc Yên từ lâu, hắn tiến lên từng bước, phất tay với mọi người: “Tất cả đều đi ra ngoài!”

Mọi người nghe thấy hắn nói, không hề do dự, tất cả đều lui ra.

Trong mắt Mộc Thanh phát sáng khác thường, nghi ngờ trong lòng lại càng nhiều thêm.

Bàn về thủ đoạn, Mộc Thanh tự nhận mình không phải đối thủ của Dương Mộc Yên, anh am hiểu y thuật, nhưng không am hiểu những vấn đề khác. Hôm nay Dương Mộc Yên thiết kế tất cả, chắc chắn là có nguyên nhân khác!

Bảo tiêu ở lại giống như không hề lo lắng cho tình huống của Dương Mộc Yên, hắn lạnh lùng nhìn Mộc Thanh: “Anh làm tiểu thư tỉnh lại, tôi dẫn tiểu thư rời đi, tuyệt đối không gây khó dễ cho anh. Nếu không, anh chờ nhặt xác con đàn bà của mình đi!”

Hôm nay Mộc Thanh đâm vào người Dương Mộc Yên sáu cây kim, anh im lặng đẩy sâu một cây vào trong người ả, sau đó rút năm cây còn lại.

Một lát sau, Dương Mộc Yên liền chậm rãi tỉnh dậy.

Mộc Thanh đẩy ả lên người bảo tiêu kia: “Mấy người có thể cút rồi! Lần sau nếu để tôi gặp lại, chắc chắn là không dễ nói chuyện như vậy đâu, còn nữa, nếu cô gái của tôi xảy ra chuyện gì, sau này mấy người đều phải chết!”

Thật ra anh không chỉ lo lắng cho tính mạng của Triệu An An, mà còn lo lắng cho Trịnh Luân nữa.

Dương Mộc Yên không hề sợ hãi mà giết chết Quý Lệ Lệ, nếu ả thật sự muốn giết Triệu An An hoặc là Trịnh Luân, thật sự không hề khó khăn. Cho dù bảo vệ nghiêm mật thế nào, ả cũng có thể luồn lách đi vào.

Ả có thể lẳng lặng hạ độc Trịnh Luân, mà Trịnh Kinh vẫn chưa điều tra ra được Trịnh Luân trúng độc thế nào, đã nói lên rằng ả có thủ đoạn đặc biệt.

Dương Mộc Yên cũng biết Mộc Thanh không dám giết ả, cho nên ả mới dám đến nhà Mộc Thanh.

Nhưng mà, không thể giết, nhưng mà có thể động tay động chân một chút, cũng không thành vấn đề.

Chẳng lẽ Dương Mộc Yên nghĩ, chỉ có cô ta mới biết hạ độc thôi sao?

Đúng là buồn cười, Mộc Thanh anh mới là cao thủ dùng độc đây nè!

Nhưng mà, vì không muốn Dương Mộc Yên nghi ngờ, cho nên anh không dùng liều lượng quá mạnh, chắc chắn bây giờ sẽ không có phản ứng gì, nhưng mà sau này mới làm ả sống không bằng chết!

Dương Mộc Yên si mê nhìn gương mặt anh tuấn của Mộc Thanh, cho dù Mộc Thanh đối xử với ả lạnh nhạt, ả cũng có thể nhịn.

Không chiếm được, mới là thứ tốt nhất.

Mộc Thanh không thích ả, càng làm chấp niệm mà ả dành cho Mộc Thanh càng thêm sâu đậm.

Hôm nay để lại nhiều dấu vết trên người Mộc Thanh như vậy, làm ả rất vui vẻ, cho dù Mộc Thanh làm ả hôn mê, nói lời khó nghe cũng không làm ả tức giận.

“Em không có được, người khác cũng đừng hòng có được anh. Giết anh thì em rất luyến tiếc, nhưng cũng không thể để anh sống quá thoải mái, em phải làm cho anh biết, em mới là cô gái thích hợp với anh nhất trên thế giới này! Chờ xem, em sẽ làm anh bất ngờ!” 

Dương Mộc Yên yên lặng nói chuyện với Mộc Thanh, Mộc Thanh nghe không hiểu ả nói gì, nhưng mà anh biết chắc chắn đó không phải là lời hay.

Mục đích đêm nay đã đạt thành, Dương Mộc Yên dẫn người của mình rời đi.

Lúc này ở Triệu gia, Triệu An An ngơ ngác ngồi trên giường, sau đó di động vang lên tiếng “đinh”, cô có tin nhắn mới.

Cô mở tin nhắn, là ảnh chụp Dương Mộc Yên và Mộc Thanh thân thiết ở nhà trọ! Trên người Mộc Thanh đều là dấu hôn, mà Dương Mộc Yên đang dựa sát vào người anh, tư thế rất thân mật!

Sau đó, cô nhận được tin nhắn: Triệu An An, cô rời khỏi đi, bây giờ Mộc Thanh là người của tôi, dù sao thì cô cũng không sống được bao lâu nữa, không cần liên luỵ anh ấy. Còn nữa, lúc trước ảnh chụp là giả, nhưng bây giờ là thật, nếu cô không tin, có thể tận mắt xem xét thân thể Mộc Thanh. Thân thể anh ấy đúng là vô cùng nóng bỏng!

Triệu An An xem xong tin nhắn, lập tức quăng điện thoại!

Cô không nói hai lời, lập tức xuống giường mang giày.

Bảo vệ Triệu gia ngăn cản không cho cô đi ra ngoài, Triệu An An tức giận, mắng chửi những người ngăn cản cô, giọng nói lớn đến nỗi quấy rầy bà cụ Triệu.

“An An, trễ rồi mà con còn quậy cái gì?!”

Bà cụ rất tức giận, trước kia bà cảm thấy, Triệu An An là con gái, cho nên nuông chiều một chút cũng không sao.

Nhưng mà bây giờ, bà phát hiện, mặc kệ là con trai hay là con gái, đều không thể nuông chiều quá nhiều, nếu không sẽ quậy thành cái dạng không biết trời cao đất rộng, rất dễ tạo thành vấn đề.

Hôm nay Mộc Thanh cố ý dặn dò, không cho Triệu An An chạy ra ngoài, Cảnh Dật Thần cũng cố ý gọi điện tới, kêu phải canh chừng Triệu An An cho thật kỹ, không ngờ Triệu An An vẫn muốn chạy ra ngoài.

“Bà ngoại, con muốn đi tìm Mộc Thanh! Mộc Thanh và người khác ở cùng nhau, anh ấy và người khác ở chung rất tốt, bọn họ đã kết hôn!”

Bây giờ bà cụ Triệu rất muốn tát cháu gái của mình.

Nhưng mà bà luyến tiếc, không nỡ đánh Triệu An An, cho nên bà nói bằng giọng điệu vô cùng lạnh lùng: “An An, bà dạy con như vậy sao?! Bà đã hỏi con rất nhiều lần, có chịu gả cho Mộc Thanh hay không? Con trả lời thế nào? Con nói đi!”

Triệu An An im lặng không nói lời nào.

“Được, con không nói phải không? Bây giờ bà hỏi lại lần nữa, con có chịu gả cho Mộc Thanh hay không?”

Hai mắt Triệu An An ngập nước, lại quật cường không chịu để nước mắt rơi xuống, cô liều mạng ép nó trở về, nói lớn: “Không gả! Anh ấy và người khác không rõ ràng, đương nhiên là con không gả!”

“Nếu không gả, vậy con có tư cách gì mà quản người ta kết hôn với ai! Mộc Thanh đối xử tốt với ai, cũng không liên quan đến con! Trở về phòng cho bà, không được đi đâu hết!”

“Con mặc kệ! Con không gả cho Mộc Thanh, cũng phải hỏi cho rõ, chết cũng phải là con quỷ rõ ràng!”

“Câm miệng!” Giọng nói bà cụ sắc bén, bà kiêng kị nhất là chữ “chết” mà Triệu An An nói ra, cảm thấy rất không may mắn.

Bà nói với bảo vệ của Triệu gia: “Đánh ngất tiểu thư, khiêng nó về phòng! Cậu ở bên ngoài canh chừng, không cho nó đi đâu hết!”

Bảo tiêu cúi đầu nói “dạ”, sau đó nói với Triệu An An “Đắc tội, tiểu thư”, động tác vô cùng nhanh chóng chém vào sau gáy Triệu An An.

Triệu An An còn chưa kịp phản kháng thì đã hôn mê bất tỉnh.

Bà cụ Triệu lắc đầu, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ phất tay với bảo tiêu, để hắn ôm Triệu An An vào nhà.