Đường Thư Niên suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “Cô cũng phải cam đoan, cam đoan sau khi tôi thả Cảnh Dật Nhiên ra, kiếp này không bao giờ đuổi giết tôi!”.
Ở giới sát thủ, bình thường sát thủ hứa hẹn rất hữu hiệu, bọn họ chưa bao giờ ký kết hiệp nghị giết người gì với chủ tử, bởi vì bọn họ sẽ không tùy ý lộ diện, bình thường đều là thông qua điện thoại ký kết hiệp nghị bằng miệng mà thôi, nhưng mà hiệp nghị qua miệng đều rất hữu hiệu, tuyệt đại đa số sát thủ sẽ không tùy ý vi phạm, nếu không sau này khẳng định khó có thể nhận được nhiệm vụ.
Tuy Đường Thư Niên không hoàn toàn tin tưởng Tiểu Lộc, nhưng nếu đã hứa hẹn bằng miệng cũng tốt hơn là không làm gì cả, bởi vì sát thủ đứng đầu, càng coi trọng lời hứa hơn.
Danh dự của Angel ở giới sát thủ rất tốt, cô chưa bao giờ xuất hiện tình huống thất hứa.
Lần trước Tiểu Lộc đồng ý quá nhanh làm cho trong lòng Đường Thư Niên nghi ngờ, lúc này đây, cô do dự thật lâu, mới nói ra một câu: “Anh thả hắn, tôi sẽ không giết anh”.
Đường Thư Niên có được lời hứa của Tiểu Lộc, hơn nữa nhìn thấy cô do dự lâu như vậy, rốt cuộc trong lòng hơi tin tưởng.
“Tôi muốn nói điện thoại với Cảnh Dật Nhiên”.
Lúc này Đường Thư Niên không do dự nữa, trực tiếp để cho thuộc hạ bấm gọi điện thoại.
Chờ hắn an toàn, có thể để thuộc hạ giả bộ thả Cảnh Dật Nhiên ra, tất cả mọi người đều mai phục ở bên người hắn, nếu Tiểu Lộc không chịu tuân thủ lời hứa truy giết hắn, như vậy Cảnh Dật Nhiên lại bị bắt, hắn trở thành một cái dù tốt nhất!
Còn có Thượng Quan Ngưng, hiện tại hắn ở trong nước đã rất nguy hiểm, sắp tới hắn sẽ chạy trốn ra nước ngoài, chẳng qua, đương nhiên hắn không thể đi một mình, hắn muốn dẫn Thượng Quan Ngưng cùng đi!
Cô gái hắn si mê như vậy, sao hắn có thể bỏ qua đây?
Hơn nữa mang cô đi, Cảnh Dật Thần khẳng định sẽ vô cùng phẫn nộ thống khổ, nửa đời sau của hắn, nhất định sẽ sống trong hối hận và cừu hận!
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, khi Cảnh Dật Nhiên nghe được giọng nói của Tiểu Lộc, kinh ngạc một lúc lâu.
Bởi vì đám người trước mắt đưa hắn đến nơi này, đã hơn ba giờ, nhưng vô luận hắn hỏi thăm thế nào, những người này cũng không chịu nói là ai phân phó bọn họ đến.
Cảnh Dật Nhiên vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng Dương Mộc Yên phát hiện chuyện hắn hợp tác với Cảnh Dật Thần, đang muốn mạng của hắn, kết quả phát hiện căn bản không phải.
Hắn căn bản thật không ngờ, Cảnh Dật Thần gióng trống khua chiêng tới thành phố B bắt Đường Thư Niên, mà Đường Thư Niên lại ở thành phố A! Nơi này hoàn toàn thuộc về phạm vi thế lực của Cảnh Dật Thần, dù cho người khác không ở thành phôa A, hành tung của Đường Thư Niên cũng rất dễ bại lộ.
Để cho Cảnh Dật Nhiên cao hứng là, Tiểu Lộc thật sự còn sống!
Này với hắn mà nói, là tin tức tốt nhất!
Nhưng mà, Tiểu Lộc hỏi vị trí cụ thể của hắn ngay bây giờ là làm khó cho hắn.
Hắn căn bản là không biết làm sao, nhưng có thể khẳng định vẫn ở trung tâm khu phố thành của phố A như trước, bởi vì thời gian hắn bị người che kín mắt đưa đến đây không lâu lắm.
Hắn đại khái nói hoàn cảnh một chút, Tiểu Lộc nhân tiện nói: “Được, tôi đã biết, chờ ở chỗ đó, tôi lập tức qua tìm anh”.
Tuy Cảnh Dật Nhiên vui vẻ vì Tiểu Lộc còn sống, cũng thật cao hứng vì có thể rời khỏi chỗ quỷ quái này, nhưng hắn là một người đàn ông, cần phụ nữ tới nghĩ cách cứu viện, trong lòng hắn vô cùng nặng nề.
Rất nhiều chuyện của hai người bọn họ, sao luôn ngược lại?
Bình thường hắn đều làm những chuyện mà phụ nữ nên làm, mà Tiểu Lộc lại làm những chuyện mà đàn ông nên làm!
Cảnh Dật Nhiên còn đắm chìm trong cảm xúc ngượng ngùng vì cần phụ nữ tới cứu, không ngờ phát hiện Tiểu Lộc đã đứng trước mặt hắn!
Hắn kinh ngạc ngay cả một đôi mắt đào hoa hẹp dài cũng trợn tròn!
Nhanh như vậy đã tới rồi?! Không có khả năng!
Đường Thư Niên dùng sức dụi mắt, sợ mình đang nằm mơ.
Nhưng chờ hắn lại mở mắt ra, thấy Tiểu Lộc vững vàng đứng ở trước mặt hắn như cũ, dùng một loại ânh mắt thân thiết chưa bao giờ có nhìn hắn.
Thật sự đến đây!
Này cũng quá nhanh đi? Chẳng lẽ vừa rồi cô ở dưới lầu? Nếu không sao có thể vài phút đã đứng trước mặt hắn!
Những thuộc hạ của Đường Thư Niên trông chừng Cảnh Dật Nhiên, còn chưa kịp đi, chỉ thấy một cơn gió mạnh thổi qua, trong phòng bỗng có thêm một cô gái!
Mọi người giật nảy mình!
Cô gái này rốt cuộc là người hay quỷ?! Tốc độ quỷ mị như vậy, mái tóc dài màu đen rối tung, sắc mặt trắng dọa người, trên người còn có một vệt máu lớn đã khô cạn!
Đừng nói đây là nữ quỷ vừa thức tỉnh, đi ra ngoài hút máu nha!
Trong phòng lâm vào quỷ dị tĩnh mịch, vài giây sau liền bộc phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, đám tráng hán mà Cảnh Dật Nhiên không bì nổi vừa rồi, hiện tại giống như thấy quỷ, thét chói tai chạy ra ngoài cửa.
Bọn họ đã sớm quên yêu cầu của Đường Thư Niên, chạy trốn mất dạng ở bên ngoài.
Cô gái sắc mặt trắc bệch dọa người vừa rồi, cho dù không phải quỷ, vậy tuyệt đối cũng không phải người bình thường, tất cả bọn họ cảm thấy tốc độ quỷ mị kia căn bản không thuộc loài người!
Một phút đồng hồ, tất cả mọi người liền biến mất không thấy.
Tiểu Lộc thấy tất cả mọi người vô cùng thức thời rời khỏi, có chút vừa lòng gật gật đầu.
Không sai, chạy rất nhanh, đỡ mất công cô bỏ sức lực ra giết người.
Cảnh Dật Nhiên giờ phút này còn đứng ở bên cửa sổ, bởi vì hắn luôn muốn uy hiếp bằng cách nhảy lầu, mà một đám người đàn ông khỏe mạnh, khi nhìn vào mắt hắn thấy hắn nhìn cô gái như là nhìn thấy một mỹ nữ tuyệt sắc, làm cho cả người bọn họ sợ hãi.
Hắn nhảy xuống từ trên cửa sổ, bước nhanh đến bên người Tiểu Lộc, một tay ôm lấy cô vào trong lòng mình.
“Em không có việc gì, thật tốt quá! Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại em nữa!”.
Mấy ngày nay Cảnh Dật Nhiên ăn không ngon ngủ không yên, luôn nhớ thương Tiểu Lộc, sợ cô có cái gì ngoài ý muốn, hiện tại nhìn thấy cô êm đẹp đứng trước mặt mình, rốt cuộc trong lòng hắn nhẹ nhàng thở ra.
Tiểu Lộc nhẹ nhàng đẩy hắn ra, cao thấp liếc mắt đánh giá một cái, nhẹ giọng hỏi:
“Anh không bị thương tổn gì chứ?”.
Cảnh Dật Nhiên lắc đầu, nói: “Không có, bọn họ sợ tôi nhảy lầu, không ai dám bước đến, biện pháp này của tôi thật đúng là dùng rất tốt”.
Hắn nói xong, rất nhanh liền chú ý tới sắc mặt tái nhợt và vết máu đã khô trên người Tiểu Lộc.
Trong lòng hắn có từng đợt cơn đau nhè nhẹ, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, lại làm cho hắn vô cùng khó chịu.
“Có phải em bị thương đúng không? Có nghiêm trọng không? Tôi mang em đi bệnh viện!”.
Cảnh Dật Nhiên nói xong, muốn kéo Tiểu Lộc đi.
Tiểu Lộc nhẹ nhàng giãy tay hắn, đứng ở tại chỗ không hề động: “Tôi không sao, bây giờ không thể đi bệnh viện, tôi cần giết mục tiêu của tôi trước”.
Cảnh Dật Nhiên không ngờ cô còn muốn đi giết Đường Thư Niên, lập tức nổi giận, bực tức nói: “Em không muốn sống nữa! Giết hắn em được lợi gì? Em ngốc sao? Họ Đường là kẻ thù của Cảnh Dật Thần, với em thì không phải, tôi không cho phép lại mạo hiểm! Về sau cũng không cho đi giết người nữa! Theo tôi tới bệnh viện, sắc mặt em trắng như vậy, khẳng định chảy rất nhiều máu, em cần truyền máu!”.