Phụ nữ mà, cũng sẽ mềm lòng, không có khả năng bảo vệ mình như loài động vật nhỏ bé.
Thật đúng, Mộc Thanh nói xong, Thượng Quan Ngưng liền ngây cả người ra.
Phải không? Thật là thế? Cảnh Dật Thần đối với cô... coi trọng như vậy?
Có phải cô đã... thật quá đáng?
Cô không biết tình trạng của gia tộc Cảnh thị, nhưng có thể thấy, tập đoàn Cảnh Thịnh tài sản hơn cả ngàn triệu, nhất định sẽ có rất nhiều người dùng thủ đoạn nghĩ cách phân chia.
Nhà cô chỉ có một Thượng Quan Nhu Tuyết khiến cho cô thất bại thảm hại, không biết Cảnh Dật Thần làm sao có thể chống đỡ được cuộc sống.
Thượng Quan Ngưng lại rơi vào mịt mù mênh mông, rối loạn, tự trách.
Mộc Thanh thấy chuyển biến tốt, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, sai người đi làm điểm tâm cho Thiếu phu nhân tương lai của gia tộc Cảnh thị.
Thuận tiện, anh đi nói với ông nội, anh không phải cưới người đàn bà kia của nhà họ Dương nữa rồi!
Cậu ta – Mộc Thanh cũng muốn giống tên yêu nghiệt Cảnh Dật Thần, cưới một người phụ nữ mình yêu. Sau đó khí phách bảo vệ người đó cả đời!
Thượng Quan Ngưng ở trong bệnh viện Mộc Thị một ngày nữa, Mộc Thanh giống như rất nhiều công việc bận rộn, vẫn như cũ chăm sóc cô cẩn thận.
Cô biết, đó là vì Cảnh Dật Thần.
Cô đã bớt nóng, Mộc Thanh không có truyền dịch cho cô nữa, nói rằng truyền nhiều sẽ không tốt hệ miễn dịch của cơ thể cô. Sức khỏe cô vốn không tệ, muốn nhanh khỏi bệnh, cần phải dùng thuốc.
Chạng vạng, Thượng Quan Ngưng nói muốn xuất viện, Mộc Thanh lại không đồng ý.
Cậu ta bày ra gương mặt đáng thương nhất, cơ hồ một tí nữa là sẽ khóc lên: “Nếu như tiểu Thần trở lại, không thấy được cô, cậu ấy nhất định sẽ đem bệnh viện của tôi phá đi đấy! Cô nên thương cái bệnh viện đáng thương, những bác sĩ ở đây, vì cô mà bận rộn, cả nửa ngày chữa bệnh và chăm sóc cô, chờ cậu ấy đến cô hãy đi!”
Thượng Quan chính vì nghĩ khi Cảnh Dật Thần chưa đến cô nên đi trước, Mộc Thanh nói như vậy, khiến cô ngại ngùng rồi.
Mộc Thanh thấy cô không đi, trong lòng lặng lẽ thở phào một cái.
Thật là muốn giết cậu ta mà, cả ngày hôm nay, cậu ta là bác sĩ, lại âm thầm trang bị một gương mặt đáng thương, dễ dàng không?!
Ban đêm, Cảnh Dật Thần xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Anh chậm rãi đi đến bên giường, lấy tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô sau đó để xuống.
Anh có vẻ rất mệt mỏi, quần cùng áo sơ mi trên người không có thay đổi, vẫn giống với ngày hôm qua anh đã mặc, chuyện như vậy xảy ra với anh thật là không thể tưởng tượng được.
Anh chưa từng có ngày hôm sau mặc lại áo quần dơ ngày hôm trước đã thành thói quen.
Ánh mắt nhìn xa trông rộng sáng ngời của anh lúc này che kín những tia máu đỏ, sắc mặt có chút trắng bệch, tựa như anh rất mệt mỏi.
Hai ngày một đêm không có nghỉ ngơi, người sắt cũng sẽ mệt đến suy sụp.
Thượng Quan Ngưng khẽ đau lòng.
Nhìn dáng vẻ này của anh, hướng về phía nội tâm cô có ít không vui, làm cho cô càng thêm tự trách mình.
Cảnh Dật Thần cởi áo ngoài xuống, khoác lên người cô, sau đó nói nhỏ với Thượng Quan Ngưng, ôm cô trong lòng.
“Tiểu Ngưng, chúng ta về nhà, nhé?”
Giọng nói của anh trước sau thật dễ nghe, chỉ là nhiều hơn một chút khàn khàn, đáy lòng cô đang gợn sóng không ngừng rung động.
Cô nhìn thấy ánh mắt anh sâu lặng, nghĩ đến câu kia “Tiểu Ngưng”, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”
Trong lòng Cảnh Dật Thần đang lo lắng nghe được một từ đó của cô đã xua tan đi tất cả, cả người cũng thả lỏng ra.
Anh không biết tại sao một ngày không thấy, Thượng Quan Ngưng đã hết giận anh rồi, sao lại ngoan ngoãn đến thế?!
Dọc đường đi anh cũng sợ cô không để ý đến anh, sẽ lạnh lùng nói đừng chạm vào cô, nói cô ghét anh!
Nhưng, đều không có, cô dịu dàng yên tĩnh dựa trong ngực anh, giống như con mèo nhỏ rất ngoan ngoãn nghe lời.
Anh ôm chặt lấy cô, đi nhanh ra khỏi bệnh viện.
Mộc thị là bệnh viện tư nhân, quản lí vô cùng chặt chẽ, những y tá nhìn thấy Cảnh Dật Thần hai mắt đều tỏa ra hoa đào, nhưng không giống những người khác si mê mà thét lên.
Mỗi lần anh đến bệnh viện, bọn họ từng nhóm từng nhóm tranh nhau đi lên phía trước mà nhìn, nhưng lại sợ quy tắc của bệnh viện và vẻ lạnh lẽo trên người anh, không ai dám đến gần quá.
Bây giờ bọn họ hâm mộ nhìn người phụ nữ trong ngực anh, hận người anh đang ôm không phải là chính bản thân.
Người đàn ông này lạnh băng như núi, luôn luôn rất khó đến gần, nhưng mấy ngày gần đây bọn họ thường xuyên nhìn thấy anh ôm một người cô gái ra ra vào vào.
Cô gái đó, khiến bọn họ ghen tị đến nổi điên. Cả đám đều rướn cổ lên muốn nhìn cô đẹp đẽ ra sao – Thượng Quan Ngưng ở phòng bệnh cao cấp có bảo vệ quản lí, trừ ý tá trưởng, người nào cũng không thể vào được.
Thượng Quan Ngưng bị Cảnh Dật Thần ôm, đi trên hành lang gấp khúc thật dài.
Bị nhiều người nhìn chăm chú, cô có chút ngượng ngùng. Hơn nữa, Cảnh Dật Thần nhìn qua vô cùng mệt mỏi, cô không muốn anh mệt mỏi thêm.
“Thả tôi xuống, tôi tự đi.”
Cảnh Dật Thần nhìn cô gái trong ngực, môi cười một cái nhàn nhạt: “Đau lòng anh? Không sao, anh ôm được. Nếu có một ngày, anh già rồi, không thể ôm nữa, sẽ nắm tay em cùng nhau đi.”
Mặc dù không phải thề non hẹn biển, không phải lời ngon tiếng ngọt, nhưng đây là lời âu yếm êm tai nhất mà Thượng Quan Ngưng nghe được.
Đáy lòng bình tĩnh hiện lên tia rung động chưa từng có, làm cô càng ôm chặt anh hơn.
Cảnh Dật Thần bế cô cùng vào trong xe, A Hổ thấy hai người ngồi xong, nhanh chóng khởi động xe rời đi.
Xe nhanh chóng đi, phía ngoài cảnh vật cũng nhanh bay lùi về phía sau, tựa như không chịu nỗi nên biến mất.
Ngày mai, sẽ tốt hơn sao?
Bàn tay thon dài của cô được một bàn tay to lớn có lực của Cảnh Dật Thần bao bọc lấy, đem đến cho cô bao nhiêu ấm áp.
Trước kia, cô rất không thích cùng anh tiếp xúc thân mật, nhưng hôm nay chẳng biết tại sao, bị anh ôm trong ngực, cầm tay, một chút cô cũng không bài xích, thậm chí cò có vui mừng nhàn nhạt.
Bờ vai anh rất rộng, làm cô vô cùng an tâm, hoàn toàn không có khủng hoảng như ngày hôm qua.
Có lẽ, cô hiểu rất rõ, ngày hôm qua vì quá sợ bị lừa gạt, sợ chính mình một lần nữa dấy lên hi vọng lại bị tan biến.
Đến tiểu khu Lệ Cảnh, Thượng Quan Ngưng không chịu để anh bế nữa, Cảnh Dật Thần cũng không kiên trì nữa.
Không nóng nảy, từ từ thôi, anh có thời gian cả đời dùng để ôm cô.
A Hổ đưa hai người về đến nhà, lại mở cửa cửa một chiếc xe khác nhanh chóng biến mất trong bóng đêm. Trong thang máy, chỉ còn lại hai người Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Dật Thần.
Thượng Quan Ngưng bấm thang máy lên lầu sáu như cũ, lại bị Cảnh Dật Thần một cái kéo đến trong ngực.
“Ấn tầng sáu làm gì?” Giọng anh lạnh lẽo đầy nguy hiểm, tựa như nếu không nghe được đáp án hài lòng, sẽ ăn thịt người luôn.
Cô nhìn ánh mắt lóe lên tia lửa của anh, giọng nói không khỏi lo lắng: “Về nhà.”
“Vợ à, nhà em ở tầng hai mươi bảy, lần sau nhớ kỹ, không nên bấm sai nhé!”
“Em trở về tầng sáu lấy áo quần...”
“Không cần, chồng em thân thể nhà cửa hơn cả trăm tỉ, muốn mặc áo quần như thế nào nói với anh, sáng sớm mai sẽ đưa đến cho em! Những quần áo cũ đó của em đều bỏ đi được rồi,”
Thượng Quan Ngưng hoàn toàn không có lời gì để nói.
Người này không phải bá đạo bình thường, đúng là không cho người ta con đường sống khác!
Trong chớp mắt liền đến tầng hai mươi bảy, Cảnh Dật Thần sợ cô gái bên cạnh chạy đi, thế là ôm cô thật chặt, dẫn đến phòng ăn.
Trên bàn ăn trong phòng, đã bày đầy thức ăn, mùi thơm xộc vào mũi, làm cho cảm giác muốn ăn kéo đến.
Phòng ăn một nơi bồn rửa tay nơi khác, Cảnh Dật Thần kiên quyết ôm Thượng Quan Ngưng đi, cẩn thận dịu dàng rửa tay cho vợ.