Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 470: Hoàn toàn tỉnh ngộ (1)




Giá cổ phiếu của,tập đoàn Quý thị liên tục giảm, chỉ trong ba tháng, tập đoàn đã bị lỗ tới tám trăm trăm triệu, tháng tư mới bớt đi một nửa mà tập đoàn Quý thị đã chống đỡ không nổi nữa.

Rất nhiều nhân viên đều lựa chọn rời đi, bởi vì tập đoàn đã không thể phát tiền lương.

Quý Mẫn Quyết cảm thấy bản thân bây giờ quả thực rất giống một củ khoai lang nóng phỏng tay.

Dáng người ông nhanh chóng gầy ốm xuống, từ một người tám mươi cân mập mạp, chỉ trong hai tháng ngắn ngủn, liền hao mất ba mươi cân.

Trước kia có khi giảm được một cân thì Quý Mẫn Quyết đều sẽ rất vui vẻ, đến nơi nào cũng khoe ra là mình giảm béo thành công, hiện giờ ông chỉ còn năm mươi cân, nhung lại không có chút cảm giác vui sướng nào.

Bởi vì tập đoàn bây giờ cũng co lại giống như dáng người của ông ta rồi!

Nếu còn tiếp tục đi xuống như vậy thì Quý thị chỉ trong hai ba tháng tới, sẽ phải phá sản!

Quý gia phát động mọi mối quan hệ có thể, những người đã từng nhận sự giúp đỡ của Quý đều tới hỗ trợ, lúc này khó khăn mới có thể ổn định.

Quý gia cũng bán ra không ít sản nghiệp của tổ tiên để lại, lấy làm vốn tài chính để chống đỡ tập đoàn vượt qua cửa ải khó khăn này.

Hơn nữa, Quý gia cũng đã bắt đầu cần sự giúp đỡ của Cảnh gia, muốn Cảnh gia giúp đỡ, chỉ cần có Cảnh gia hỗ trợ, thì Quý gia đương nhiên sẽ có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.

Chỉ là, Cảnh Dật Thần sao có thể giúp Quý gia, anh không bỏ đá xuống giếng là tốt rồi.

Quý Bác biết, cầu cứu Cảnh Dật Thần là vô dụng, trừ phi hắn nguyện ý đem cô phần của cảnh thịnh trả lại, nếu không Cảnh Dật Thần khẳng định sẽ không ra tay giúp đỡ 

Nhưng trừ Cảnh Dật Thần ra còn có một người có lẽ có thể giúp đỡ Quý thị.

Quý Bác lái xe, trở lại biệt thự của chính mình.

Tại biệt thự, Dương Mộc Yên vẫn giống mọi ngày, ngồi ở trước gương trang điểm.

Tựa như việc Quý gia gặp phải quẫn cảnh phá sản là không có chút quan hệ nào với cô ta.

Quý Bác áp xuống lửa giận trong lòng, đi đến trước mặt cô, không có vòng vo, trực tiếp mở miệng nói: “Quý gia cần cô trợ giúp.”

Dương Mộc Yên nhàn nhạt liếc hắn một cái, buông bút kẻ mi trong tay ra, châm chọc nói: “Sao rồi, hiện tại mới nhớ tới tôi? Quý gia các người không phải đều muốn tôi đi tìm chết sao? Em họ tốt của anh ba ngày thì hai lần tới tìm tôi ầm ĩ, vừa muốn giết tôi lại vừa muốn tự sát, bủng nổ kĩ thuật diễn!"

Ánh mắt Quý Bác có chút lạnh lẽo, thong thả khôi phục lại vẻ mặt ôn hòa thường ngày, nhẹ giọng nói: “Em họ tôi không hiểu chuyện, bị cô tôi và bà nội chiều hư, cô đừng so đo với nó. Hơn nữa, co cũng đánh lại nó, nó bị cô cắt động mạch cô, kém chút nữa là mất mạng. Chuyện này hai người đều sai, cho nên không cần đổ hết cho nó như vậy.”

“Quý gia cũng là nơi cô ẩn náu, nếu không có Quý gia che chở, cô có thể trốn khỏi Cảnh gia sao? Cảnh Dật Thần hiện tại vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, chúng ta chỉ có một con đường hợp tác để đi, cô có thể đầu tư, còn Quý gia sẽ cho cô cổ phần.”

Dương Mộc Yên chưa từng có ý định rời khỏi Quý gia, những gì Quý Bác nói đều là tình hình thực tế, chỉ có Quý gia mới có thể cho cô sự che chở, Quý gia ở thành phố A đã ăn sâu bén rễ, ở nhà nước cũng có rất nhiều thế lực, đây là một lực lượng không thể bỏ qua, nếu không Cảnh Dật Thần cũng sẽ không tốn nhiều sức lực như vậy để đánh sập tập đoàn Quý thị.

Muốn diệt trừ tận gốc một gia tộc, không chỉ làm cho tất cả,người trong gia tộc đó biến mất, mà phải cho cái gia tộc này nợ nần kếch xù, như vậy mới có thể nhổ cỏ tận gốc.

Rất rõ ràng là Cảnh Dật Thần muốn cho Quý gia suy sụp, như vậy tất cả mọi người trong Quý gia đều phải sợ.

Mà trên thực tế, Cảnh Dật Thần cũng không quá chèn ép với Quý Thị, mà mâu thuẫn của đều là từ phía bên trong của Quý gia.

Tuy rằng mâu thuẫn bên trong cũng đều là do Cảnh Dật Thần âm thầm khơi mào, nhưng mà loại thủ đoạn này thật cao minh, bất luận kẻ nào cũng đều tìm không ra chứng và sơ hở, đến cuối cùng, nếu Quý gia đổ vỡ, tất cả mọi người sẽ cảm thấy, đây là kết quả do Quý gia chanh chấp trong nội bộ, chứ sẽ không cho rằng đây là bị Cảnh gia làm hại.

Dương Mộc Yên không hy vọng Quý gia sụp đổ như vậy, nhưng cũng sẽ không dễ dàng ra tay giúp vội.

“Việc đầu tư tôi có thể suy xét.”

Dương Mộc Yên không chút để ý phun ra mấy chữ, duỗi tay cầm lấy một hộp phấn màu hồng đào, dùng cọ phẫn xoát nhẹ hai bên má, rất nhanh sắc mặt cô ta liền trở nên đẹp hơn rất nhiều, không còn vẻ mặt bệnh tật tái nhợt, là là lộ ra một loại cảm giác hồng nhuận.

Dương Mộc Yên nhìn khuôn mặt tinh xảo trái xoan trong gương kia, trong lòng rất vừa lòng.

Cô ta nhìn gương vô cùng si mê, mỗi ngày đều phải ngồi trước gương trang điểm, cho đến khi dung nhan của bản thân đã đẹp không thể bắt bẻ.

Quý Bác nhìn cô tự kỷ, cả người liền giận sôi, trong ánh mắt hiện lên một tia chán ghét.

Nhưng hắn vẫn dùng ngữ khí bình tĩnh như cũ nói: “Tôi phải làm cái gì, thì cô mới có thể đầu tư? Chỉ cần cô nguyện ý đầu tư, thế nào cũng đều được.”

Dương Mộc Yên ngẩng đầu, nhìn về phía Quý Bác: “Nga? Tôi đây muốn mạng của Quý Lệ Lệ cũng có thể sao?”

Quý Bác mày nhăn lại, vẻ mặt có chút không vui.

Quý Lệ Lệ tuy rằng giống Dương Mộc Yên, tuy rất không thích, nhưng kia dù sao cũng là em họ của hắn, là con gái của cô anh, con bé ngang bướng nhưng Quý Bác khẳng định không thể xuống tay với con bé.

Dương Mộc Yên nhìn Quý Bác nhíu mày, liền cười lạnh lên: “Như thế nào, luyến tiếc sao? Cũng đúng, Quý Lệ Lệ cũng có tiền, cũng là một mỹ nhân. Chẳng qua, đời này tôi hận nhất là ngững người lớn lên xinh đẹp, có thể chết bớt một người cũng tốt, anh để tôi động thủ hay là tự động thủ đây?"

Quý Bác đã hiểu biết ít nhiều về sự tàn nhẫn của Dương Mộc Yên, cho nên hiện giờ đã không còn bị lời nói độc địa của cô ta làm ảnh hưởng.

Hắn không có trầm mặc lâu lắm, liền mở miệng cự tuyệt: “Điều kiện này không được, Quý Lệ Lệ không thể chết được, nếu không cô tôi và bà nội sẽ không chịu nổi. Lần trước cô ta hôn mê nằm viện, cô của tôi liền tái phát bệnh tim, bà nội tôi cũng hôn mê rất lâu mới tỉnh lại.”

Nếu như bị hai người này biết Quý Lệ Lệ bị giết, họ nhất định sẽ trả thù, sẽ không quan trọng việc đầu tư hay không đầu tư.

“Nga, Quý Lệ Lệ không thể chết được? Vậy ai có thể chết? Tôi tốn mấy trăm triệu tới đầu tư, không lẽ một mạng người cũng mua không được?”

Dương Mộc Yên vặn ra một thỏi son môi màu đỏ, một lần nữa bắt đầu tô son.

Đôi môi màu đỏ xinh đẹp làm cho khuôn mặt cô ta có tinh thần lên vài phần, hơn nữa còn có chút khuyến rũ, Dương Mộc Yên si mê nhìn chianh mình trong gương, qua một hồi lâu, mới lại quay đầu nhìn về phía Quý Bác: “Nếu không, anh khiến cho Thượng Quan Ngưng đi tìm cái chết? Cô ta chết thì sẽ tương đối có lời, đây là hai cái mạng! Hơn nữa, cứ như vậy, có thể hoàn toàn đả kích đến Cảnh Dật Thần, chúng ta có thể nắm chắc phần thắng.”

Lúc này, Quý Bác cự tuyệt còn nhanh hơn, càng kiên định: “Không được! Cô còn có nhân tính hay không, cô ấy là phụ nữ mang thai, đứa con trong bụng là vô tội, cô ngay cả một đứa bé chưa sinh ra đời cũng không tha, cô không cảm thấy bản thân mình quá ngoan độc sao?"