Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 306: Nghỉ phéo ở nông thôn (1)




Cảnh Dật Thần lái xe, mang theo Thượng Quan Ngưng ra bãi đỗ xe ngần của cảnh thịnh, rồi sau đó liền phóng đến đường cao tốc 

Thượng Quan Ngưng không chú ý anh đi con đường kia, bởi vì hiện tại cô còn đang tức giận trừng mắt với Cảnh Dật Thần, sợ ngày mai tập đoàn đều biết quan hệ của cô với Cảnh Dật Thần là vợ chồng.

“Bảo bối, en dùng ánh mắt sùng bái nhìn anh như vậy sẽ làn anh lâng lâng.”

Anh quả thật muốn nói, cô hiện tại ở bên cạnh anh giống như bình thường, trừng mắt với anh, chứ không phải không có biểu tình gì như ngày hôm qua, làm anh cảm thấy trong lòng an ổn hơn rất nhiều.

Thượng Quan Ngưng tay vẫn luôn bị Cảnh Dật Thần nắm chặt, dứt như thế nào cũng không ra, cô nâng bàn tay lên, cắn lên bàn tay anh một cái, lưu lại một dấu răng nhợt nhạt.

Mu bàn tay có chút đau, nhưng chỉ là một tia đau đớn nhỏ.

Cái cô bé ngốc này căn bản là không bỏ được thói cắn anh, trừ tối hôm qua cô quá tức giận mà dùng sức cắn anh một lần, thì từ trước nay đều không làm anh bị thương.

“Làm gì có chuyện nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái, đây rõ ràng là ánh mắt muốn ăn thịt người?”

Cảnh Dật Thần hơi hơi mỉm cười, thò mặt lại gần, nhanh chóng hôn môi cô một chút, sau đó lại ngồi trở lại tiếp tục lái xe.

Anh vẫn luôn cầm tay cô không buông, trong lòng đã không có cảm giác trống trải như buổi sáng ở bệnh viện.

Thượng Quan Ngưng không dứt được tay ra, mặc cho anh nắm, dù sao, cô quả thật cũng muốn cho anh nắm, độ ấm trong lòng bàn tay anh, làm cô cảm thấy rất ấm áp.

"Sao anh lại tới công ty, không phải đi tới bệnh viện sao? Mọi việc đều xử lý tốt chứ?”

“Không, anh để cho người khác đi xử lí, anh chủ yếu mang chức trách là hầu hạ em.”

Lời anh nói cuối cùng, thần sắc đạm nhiên mà bình tĩnh, không có bất luận cái cảm giác nói giỡn gì, làm trong Thượng Quan Ngưng cảm thấy có chút mềm mại.

Cô nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi: “Đường Vận có bị nặng lắm không? Không có nguy hiểm tới tianh mạnh chứ?”

Cô tuy rằng không thích Đường Vận, nhưng thật sự không muốn làm cô ta xảy ra chuyện, rốt cuộc thì cô ta cũng đã cứu Cảnh Dật Thần một mạng, gây sự với cô là một chuyện, khiến cô ta xảy ra chuyện là một chuyện khác.

Việc đẻ non đối vớu phụ nữ chuyện lớn, nếu không cẩn thận thì sẽ nguy hiểm tới mạng sống.

Tuy rằng không cái thai là của ai, nhưng tóm lại vẫb là một sinh mệnh, bị Cảnh Dật Thần một chân đạp ngã trên mặt đất, khiến cô ta mất đi đứa con, trong lòng Thượng Quan Ngưng có chút khó chịu.

Cảnh Dật Thần nhìn vợ một cái, thần sắc nghiêm túc nói: “Đường Vận không có việc gì. Nhưng A Ngưng, en không cần bởi vì anh mà nhường nhịn cô ta, anh nhường nhịn cô ta như vậy đã là đủ rồi, không cần em trả giá, em không nợ cô ta. Nh vẫn luôn bảo vệ cô, là muốn trả ân tình không sai, nhưng nếu cô ta tổn thương từ em, anh sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho cô ta. Đây là hai chuyện khác nhau, ang sẽ không để nó nhập làm một.”

Đường Vận không thể so được với Thượng Quan Ngưng, Cảnh Dật Thần tưởng là có thể nhịn được Đường Vận, nhưng hiện tại đều đã không làm được.

Anh không thể chịu được việc có người tới phá hỏng gia đình anh, phá hỏng gạnh phúc của anh và Thượng Quan Ngưng.

Hai người bọn vẫn luôn rất hạnh phúc, nếu không phải do Đường Vận, có lẽ cả đời này bọn họ cũng sẽ không cãi nhau, sẽ vẫn luôn tốt đẹp.

Cô ta nháo một lần, đã đủ làm trong lòng Cảnh Dật Thần rất áy náy.

Một lần như vậy đã đủ rồi, không thể lại có lần tiếp theo.

Có nhiều tình yêu không thể vượt qua,nôi trắc trở, tình yêu phải yêu cầu sự vun đắp của hai phía, phải giữ gìn nới có thể ngày càng tốt hơn.

Tranh chấp và hiểu lầm, sẽ làm cảm tình biến dạng.

Tiểu thuyết, phim truyền hình, điện ảnh, đều tràn ngập hiểu lầm và sự khắc khẩu trong tình yêu, cuối cùng hai người có thể ở lại bên nhau, càng thêm sâu đậm.

Trong đời sống hiện thực, nếu có hiểu lần rất lớn, thường thường đều sẽ làm tình yêu biến dạng, chứ không phải càng ngày càng sâu đậm.

Cảnh Dật Thần hiểu tính cách Thượng Quan Ngưng, cô là người cầm được thì cũng buông được, sẽ không dây dưa một thứ quá lâu, cô thích tất cả những thứ đơn giản thuần túy, đặc biệt là tình yêu.

Từ lúc cùng cô kết hôn, mục tiêu của anh chính là cho cô có cuộc sống an ổn, cuộc sống hạnh phúc, anh sẽ gánh vác trách nhiệm, vì cô mà che mưa chắn gió, chỉ vì nụ cười sáng lạn của cô, chứ không phải muốn làm cô rơi nước mắt.

Cho dù có rơi nước mắt, thì cũng chỉ có thể là nước mắt hạnh phúc, chứ không thể là nước mắt bi thương.

Thượng Quan Ngưng thấy lời nói của Cảnh Dật Thần cực kỳ nghiêm túc, trong lòng đã không để ý việc ngày hôm qua nữa 

Hóa ra không phải Cảnh Dật Thần sai, chỉ là Đường Vận một mình diễn kịch mà thôi.

Ngày hôm qua cô chỉ là quá xúc động nên tức giận, cứ tưởng là giả, vừa nghe đã có người phụ nữ khác mang thai con của chồng mình, không có người vợ nào có thể ngồi im được.

Cô biết, là do chính mình quá để ý, cho nên mới sợ hãi mất đi như vậy 

Cô nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại nói: “Được, em đã biết.”

Chờ cảm xúc của cô lấy lại được tinh thần, cô mới phát hiện ra bọn họ đang ở trên đường cao tốc.

“Anh muốn đưa em đi tới chỗ nào?”

Cảnh Dật Thần cười với cô,ngữ khí có chút sủng nịnh nói: “Mang em đi giải tỏa, anh thích bộ dáng lúc em vui vẻ, anh cảm thấy en sẽ thích nơi này.”

Quả thật không cần nghỉ phép thả lỏng, Thượng Quan Ngưng ngày hôm qua đã giải tỏa rồi, còn dẫm cả Đường Vận, trong lòng phẫn nộ đã giản đi nhiều, qua hai ngày liền khôi phục trạng thái bình thường.

Nhưng người đàn ông của chính mình đau lòng cho cô như vậy, khiến cho cô có một loại cảm giác được che chở nuông chiều rất hạnh phúc, trong lòng cảm động tràn đầy, cho nên cô càng không cự tuyệt.

Chiếc xe chạy chừng hai cái giờ, rồi sau đó đi vào một con đường nhỏ có chút yên lặng.

Đi vào trong rồi thì trong chốc lát đi qua một mảnh cây xanh um tươi tốt và có cả cây hoa rừng, trước mắt như rộng mở thông suốt.

Trước mắt là dồng ruộng mênh mông vô bờ, nơi nơi đều đã thu hoạch, một dòng suối nhỏ thanh bình chảy xuyên qua đồng ruộng, hướng tới chân trời trút ra mà đi, nơi xa có một ngôi nhà có mảnh ngói đỏ. Hơi khỏi từ ống khói bếp bay ra, đận chất nông thôn.

Ở đây khác hẳn nơi bọn họ sống, nhung lại có đống biệt thự đan xen nhau như ở thành phố nữa.

Cảnh Dật Thần đem xe khai đi vài trong đó m, lập tức liền có người ra nghênh đón.

Thượng Quan Ngưng có chút kinh ngạc nhìn nơi này, tâm tình bởi vì nơi này trống trải vô biên cùng không khí trong lòng mà trở nên vui vẻ nhay nhót

Dỗ,xe song, Cảnh Dật Thần và Thượng Quan Ngưng đi ra.

“Thiếu gia, Thiếu phu nhân, hai ngươi đã tới!” Một người hơn năm mươi hơn tuổi cung kính chào hỏi hai người, trên mặt bà tràn đầy ý cười, trên khuôn mặt tròn tròn thoạt nhìn rất thân thiện.

Bà mặc một bộ quần áo sạch sẽ, tóc búi lêb, màu da thì trắng, thoạt nhìn không hề giống người nông thôn hàng năm lao động chân tay, chắc là người chuyên trông coi biệt thự 

Thượng Quan Ngưng cũng không biết bà, cũng không biết sao bà lại biết chianh mình, chắc là do Cảnh Dật Thần hay nhắc tới.

Cảnh Dật Thần lôi kéo tay Thượng Quan Ngưng, nhàn nhạt giới thiệu nói: “A Ngưng, đây là mẹ Phúc, là quản gia ở biệt thự này, có yêu cầu gì, cứ nói với bà ấy là được”

Thượng Quan Ngưng cười rồi gật đầu chào hỏi: “Mẹ Phúc, phiền mẹ Phúc mấy ngay rồi.”