Đường Vận có hận hắn hay không, Cảnh Dật Thần cũng không để ý.
Trước kia hắn cho rằng, mình có thể chịu đựng tính tình của Đường Vận, bởi vì hắn vẫn luôn coi Đường Vận là người quan trọng nhất mà bảo vệ, hắn không cho phép mình làm cô ta bị thương, càng không cho phép người khác thương tổn cô ta.
Hắn muốn cho Đường Vận sống vui vẻ một chút, quên đi những bóng ma trong quá khứ.
Nhưng mà Dảnh Dật Thần lại phát hiện, những việc trong quá khứ, chỉ có một mình hắn có bóng ma tâm lý thôi, Đường Vận lại không chịu chút ảnh hưởng nào.
Lý Đa phụ trách bảo vệ sự an toàn của Đường Vận ở Mỹ, sớm đã điều tra rõ, Đường Vận không hề mất trí nhớ chuyện mười năm trước —— chuyện này quá dễ dàng tra xét, nơi nơi đều có sơ hở, Lý Dũng căn bản không cần phí chút sức lực nào, biết Đường Vận vẫn luôn bình thường, mọi việc trong quá khứ cô ta chưa từng quên.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Đường Vận so với Cảnh Dật Thần nghĩ còn phức tạp hơn, càng làm cho người khác không nắm bắt được, đồng thời cũng đánh sâu vào tâm lý đề phòng của Cảnh Dật Thần —— mọi việc trong quá khứ cũng không đơn giản, nơi nơi đều là sương mù cùng bóng ma!
Hiện tại Cảnh Dật Thần đã bắt đầu nghi ngờ mục đích ban đầu Đường Vận tiếp xúc hắn chỉ sợ cũng không hề đơn giản.
Cho nên, hắn không thể để Đường Vận làm xằng làm bậy, hắn không thể để cuộc sống của mình, tất cả đều hủy trong tay một người phụ nữ.
“MộcThanh, gọi Trịnh Kinh tới đây hai người cùng nhau hỏi tất cả những việc mà cô ta biết, A Hổ tiếp tục ở lại đây, bên Lý Đa có tin tức thì lập tức gọi cho tôi.”
Đường Vận còn đang khàn cả giọng khóc mắng, sau khi Cảnh Dật Thần phân phó xong, trực tiếp xoay người rời đi, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái.
Cảnh Dật Thần đi rồi, Mộc Thanh gọi Trịnh Kinh tới, tiêm cho Đường Vận loại thuốc có tác dụng thôi miên do hắn điều chế ra, bắt đầu tiến hành tra hỏi cô ta.
Lúc Trịnh Kinh tới, cũng đưa theo Trịnh Luân, hiện tại đi chỗ nào hắn cũng sẽ mang theo Trịnh Luân, bởi vì hắn muốn để cô tiếp xúc nhiều người, tiếp xúc với nhiều người khác giới nữa, có lẽ như vậy, cô sẽ phát hiện, mình đối với anh trai không phải là tình yêu, mà chỉ là một loại ỷ lại.
Nhưng mà xem, còn không có chút hiệu quả nào.
Trịnh Luân đối với hắn vẫn không muốn xa rời như cũ, cô là người không thích ra cửa, chỉ cần nghe hắn nói muốn đưa cô ra ngoài, cho dù là đi đến hiện trường vụ án, cô cũng sẽ không chút do dự đi theo hắn.
Trịnh Kinh biết, cô chỉ muốn ở bên cạnh hắn, chẳng sợ cái gì cũng không làm, chỉ cần ở bên cạnh hắn là được.
Trịnh Luân đi tìm Triệu An An, cô gần đây đều như vậy, bởi vì Triệu An An tính cách hoạt bát, tùy tiện, mặc dù có lúc nói chuyện sẽ làm mặt Trịnh Luân đỏ không thôi, nhưng cô càng ngày càng thích ở chung với cô ấy.
Tòa nhà tập đoàn Cảnh Thịnh cao chọc trời, Thượng Quan Ngưng đang cẩn thận xem xét số liệu tài chính của tập đoàn, Tiểu Lộc cách cô không xa vui sướng ăn một cây kẹo to không khác mặt cô ấy cho lắm, một chút cũng không có quấy rầy việc của cô.
Vốn dĩ tâm trạng của Thượng Quan Ngưng cũng không tốt, nhưng mà chỉ cần tập trung vào công việc, ngược lại cô sẽ quên hết những chuyện kia, cả người khôi phục sự bình tĩnh cùng lý trí như trước.
Cho đến khi điện thoại của cô vang lên, cô mới từ trong công việc phục hồi lại tinh thần.
Cô vừa thấy trên màn hình điện thoại xuất hiện hai chữ “Ông xã”, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn.
Hai chữ này, là Cảnh Dật Thần lưu cho cô, ban đầu cô lưu là hai chữ “Tổng tài”, sau khi bị Cảnh Dật Thần phát hiện được, lập tức không hài lòng đổi thành “Ông xã”, còn nói “Đầu tiên anh là chồng em, sau đó mới là ông chủ, em sao lại công tư không phân rõ ràng như vậy!”
Cô nghe điện thoại, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
“Vào thang máy chuyên dụng đi xuống dưới, anh ở bãi đỗ xe chờ em.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của Cảnh Dật Thần, trong lòng Thượng Quan Ngưng khẽ run.
“Em còn phải làm việc……”
“Cục cưng, nếu em muốn anh đi lên ôm em xuống, en có thể lựa chọn ở trên đó chờ anh một phút!”
Thượng Quan Ngưng dừng một chút, đành phải thỏa hiệp nói: “Được, em thu thập một chút liền đi xuống.”
Cô biết, Cảnh Dật Thần không phải chỉ nói đùa, nếu cô thật sự không đi xuống, phút tiếp theo hắn sẽ thật sự đi lên ôm cô xuống.
Thượng Quan Ngưng dọn lại tư liệu, tắt máy tính, sau đó nói với Tiểu Lộc: “Tiểu Lộc, chị muốn đi ra ngoài một chút, hôm nay em không phải đi theo chị, muốn đi chỗ nào chơi cũng được, nhưng mà không được ăn quá nhiều đường, giữa trưa phải cùng chú Lư đi ăn cơm đó, đã biết chưa?”
Tiểu Lộc ngây thơ mở to mắt, gật gật đầu, cười nói: “Được! Em nhất định sẽ ăn nhiều cơm, đường…… Cũng muốn ăn!”
Kẹo que ngon như vậy, cô muốn ăn thật nhiều a!
Thượng Quan Ngưng cũng không khuyên nhiều, Lư Cần còn quan tâm Tiểu Lộc hơn cô, sẽ khống chế lường đường mà cô ấy ăn.
Cô sờ sờ đầu Tiểu Lộc, mặc áo khoác, cầm túi đi ra ngoài.
Hôm nay Cảnh Dật Thần không đi chiếc Aston Martin của hắn, mà dùng chiếc xe bình thường màu đen đã được sửa đổi lại thường dùng để đưa đón Thượng Quan Ngưng.
Hắn vừa thấy Thượng Quan Ngưng từ cửa thang máy đi ra, trực tiếp đi lên trước, tiếp nhận túi trong tay cô, xách túi hộ cô, sau đó cầm tay cô, lôi kéo cô đi về hướng chiếc xe.
Thượng Quan Ngưng hoảng sợ, cuống quít nói: “Anh mau buông ra, bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?”
Cảnh Dật Thần không dao động, hiện tại hắn đã nỗ lực khắc chế chính mình không hôn cô, nếu dắt tay cũng không được, hắn lập tức công bố quan hệ vợ chồng của mọi người!
“Anh dắt tay vợ mình thì đâu có phạm pháp.”
“Anh đưa túi trả lại cho em, em tự mình xách!”
Nếu như bị người khác nhìn thấy tổng tài lại cầm túi xách cho cô, ngày mai tập đoàn sẽ nổ tung.
“Không cho, phái nam xách túi cho phải nữ là chuyện bình thường.”
Thượng Quan Ngưng nói không lại hắn, đành phải cầu nguyện trong lòng, ngàn vạn lần đừng gặp phải đồng nghiệp.
Kết quả, sợ cái gì tới cái đó, bọn họ mới vừa đi đến bên cạnh xe, còn chưa kịp ngồi vào, liền nhìn thấy Từ Phong tổng giám của bộ truyền thông từ ngoài trở về.
Thượng Quan Ngưng có chút hoảng loạn, Cảnh Dật Thần lại nắm chặt tay cô, không thèm quan tâm đứng tại chỗ, một chút ý tứ kiêng dè cũng không có.
Từ Phong nhìn thấy tổng tài xách một cái túi nữ màu xanh nhạt, nắm tay Thượng Quan Ngưng, hắn ta cũng chỉ kinh ngạc trong giât lát, liền cười dùng giọng nói cung kính chào hỏi Cảnh Dật Thần: “Tổng tài!”
Rồi sau đó lại giống như quen biết, cười chào hỏi Thượng Quan Ngưng: “Phó tổng Thượng Quan!”
Cảnh Dật Thần chỉ nhàn nhạt gật đầu, trên mặt không có một tia biểu tình, lạnh lùng giống như ngày thường, chỉ “Ừ” một tiếng với Từ Phong, sau đó liền mở cửa xe, che đỉnh đầu của Thượng Quan Ngưng, để cô ngồi vào xe.
Sắc mặt của Thượng Quan Ngưng có chút cứng đờ vội vàng chào hỏi với Từ Phong: “Tổng giám Từ, thật sớm a!”
Rồi sau đó vội vã ngồi vào trong xe, không dám nhìn Từ Phong lấy một cái, sợ từ trong ánh mắt của hắn ta nhìn thấy sự khác thường.
Trên thực tế, là Thượng Quan Ngưng quá mức hoảng loạn, Từ Phong từ đầu đến cuối chỉ kinh ngạc một chút mà thôi, trong ánh mắt không có nửa điểm nhi khác thường —— người lãnh đạo trực tiếp của hắn ta là phó tổng Lương Phúc Sư, đã sớm lặng lẽ ám chỉ cho hắn ta biết, Thượng Quan Ngưng là nữ chủ nhân của tập đoàn, muốn hắn phải có quan hệ tốt với Thượng Quan Ngưng.