Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 297: Giẫm vào chỗ chết!




Hai má Đường Vận sưng phù, trên gương mặt trắng nõn, rõ ràng lưu lại dấu vết của hai cái tát.

“Thượng Quan Ngưng, tôi giết cô!” Đường Vận lớn tiếng gào, sau đó liền lao vào Thượng Quan Ngưng.

Cảnh Dật Thần chỉ sợ vợ mình chịu thiệt, nhanh chóng nói: “A Ngưng, cẩn thận!”

Nhưng Thượng Quan Ngưng chả có gì là sợ sệt, trong nháy mắt Đường Vận xông đến, cô không chút hoảng hốt duỗi chân ra, trực tiếp giẫm lên giày cao gót của Đường Vận khiến cô ta vấp ngã.

Ngay Lập tức Đường Vận bổ nhào trên mặt đất, cả người đau đớn giống như bị vỡ xương.

Tuy nhiên Thượng Quan Ngưng vẫn chưa tha cho cô ta.

Cô mặt lạnh đi đến, trực tiếp giẫm chân lên ngón tay tinh tế của cô ta.

Đường Vận bị đau kêu to, muốn rút tay ra, nhưng đã bị Thượng Quan Ngưng giẫm đến đau muốn chết luôn!

“Thượng Quan Ngưng, cô là hồ ly tinh, mau cút đi! Tay tôi cũng bị cô giẫm cho gáy đoạn mất, cái con ả điên này!”

Bỗng nhiên Thượng Quan Ngưng cười “Ha ha” hai tiếng, sau đó trào phúng nói: “Dám đến cửa khiêu khích, không phải cô đã chuẩn bị tốt để bị chà đạp sao! Cô cho rằng tôi sẽ dễ bắt nạt?! Trước đây tôi không so đo với cô, là bởi vì cô cứu mạng chồng tôi, tôi cảm kích cô, khoang dung cô! Không ngờ rằng cô càng thêm quá đáng, còn vọng tưởng muốn há hoại gia đình tôi! Còn muốn nói tôi nhẫn tâm cái rắm!”

Vào lúc này cô đang tức giận cũng không thèm để ý, những lời thô tục ngày thường không bao giờ nói hôm nay lại dễ dàng mở miệng nói ra.

“Cô nhanh lấy chân ra! Tôi đau muốn chết! Anh Dật Thần, anh mau cứu em, con tiện nhân này điên rồi, cô ta muốn giết em đấy!” Đường Vận nằm trên mặt đất, bàn tay bị Thượng 

Quan Ngưng cùng hết sức mạnh dẫm lên, mặc cho cánh tay còn lại của cô ta có đánh như thế nào, nhưng Thượng Quan Ngưng vẫn không buông chân, ngược lại càng dẫm mạnh hơn!

Móng tay Đường Vận, bấm sâu vào chân Thượng Quan Ngưng, mang đến cơn đau giống như bị người ta cắn xé.

Tuy nhiên Thượng Quan Ngưng lại chả thèm quan tâm, từ trên cao nhìn xuống giễu cợt nói: “Lẽ nào cô không biết, hai vị thiếu gia ngọc thụ lâm phong Cảnh gia, đều không thể sinh con sao?! Cô luôn mồm luôn miệng rống rằng mình mang thai con Cảnh Dật Thần, có phải căn bản không hề biết, hiện tại anh ấy vẫn đang uống thuốc chữa bệnh?! Mỗi ngày tôi đều cùng với anh ấy còn chưa có mang thai, cô nghĩ sao cô lại mang thai!”

Lời cô vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng ngoài trừ Cảnh Dật Thần!

Giật mình nhất, hiển nhiên chính là đứa người yêu thương cháu trai nhất Mạc Lan!

Bà ta biết Cảnh Dật Nhiên có tí vấn đề, bà còn cố ý đưa cháu trai đến tìm Mộc Thanh điều trị.

Thế nhưng trước giờ bà không hề hay biết, trưởng tôn Cảnh Dật Thần cũng có vấn đề!

“A Thần, con...” Mạc Lan chỉ nói một chữ “Con”, tự nhiên không nói được nữa.

Bà ta cứ nghĩ rằng, hai người bọn họ đã kết hôn hơn nữa năm nhưng vẫn chưa thấy động tính, là bởi vì Thượng Quan Ngưng không muốn sinh con, không nghĩ đến, thế mà lại là cháu trai không thể sinh! Đây là Cảnh gia đã tạo nghiệt gì ah! Lẽ nào, bởi vì một đời này bà ta liều mạng bảo vệ Cảnh Dật Nhiên, sau đó liền muốn Cảnh gia tuyệt hậu sao?!

Mắt Mạc Lan tối sầm, thiếu chút nữa là ngất luôn.

Quản gia cũng bị Thượng Quan Ngưng làm cho chấn động một hồi lâu cũng chưa thể hôif phục tinh thần, Thiếu phu nhân này cái gì cũng dám nói ra! Ông ta vừa quay đầu, liền nhìn thấy Mạc Lan loạng chà loạng choạng, vội vàng tiến đến đỡ lấy bà, dìu bà đến ghế sofa ngồi xuống.

Cảnh Dật Nhiên còn giật mình hơn, cậu ta là vì Mộc Thanh làm cho không thể chạm vào phụ nữ, không nghĩ tới Cảnh Dật Thần lại cũng có bệnh! Hơn nữa sau khi Thượng Quan Ngưng nói ra những lời đó, anh ta thậm chí còn không có một chút phản ứng!

Đây là cái tình huống gì vậy?! Lẽ nào anh ta thật sự... không được?

Vậy chuyện Đường Vận mang thai chẳng phải là tự tát vào mặt mình?

Trong lòng Cảnh Dật Nhiên tự đem ý đồ của người phụ nữ này ra mắng một trăm lần: Lại là một đồng đội heo! Thành sự không đủ bại sự có thừa! Trước đó cũng không đi điều tra, thậm chí còn lòi ra một lỗ hỏng lớn như vậy! Hại cậu ta phí công phí sức nhiều như vậy, đưa Đường Vận từ Mỹ trở về!

Cảnh Dật Nhien gần như không có nghĩ đến, đến cậu ta không biết Cảnh Dật Thần bị bệnh, thì đừng nói người khác tại sao lại không biết!

Nhưng, cậu ta mắng xong, trong lòng lại thấy dễ chịu hẳn.

Hóa ra Cảnh Dật Thần không thể sinh con?!

Nói như vậy cậu ta còn có thể kế thừa gia nghiệp Cảnh gia sao? Thượng Quan Ngưng còn có thể theo cậu ta cả đời sao?

Cái đế quốc khổng lồ Cảnh Thịnh kia cùng mỹ nhân Thượng Quan Ngưng này, lẽ nào đều thuộc về Cảnh Dật Nhiên cậu ta sao?!

Nhưng mà, giọng nói Cảnh Dật Thần lạnh như băng, đập tắt mộng đẹp của Cảnh Dật Nhiên.

“Bà nội, cơ thể con quả thật có chút vấn đề, nhưng Mộc Thanh đã xem qua cho con, uống xong thuốc, là tốt.”

Vốn dĩ Cảnh Dật Thần không muốn mở miệng giải thích, nhưng anh lo lắng Mạc Lan tuổi đã cao lại bị dọa sẽ gặp bệnh, chỉ có thể nhàn nhạt nói vài câu.

Trên thực tế thuốc anh cũng đã uống xong, Mộc Thanh cũng đã kiểm tra lại cho anh, hơn nữa còn vỗ ngực bảo đảm nói anh không còn vấn đề.

Tuy nhiên hiện tại anh không thể nói như vậy, mà phải nói theo lời Thượng Quan Ngưng.

Như vậy, mới có thể trực tiếp phủ nhận đứa bé trong bụng Đường Vận là không phải của anh.

Mạc Lan nghe Cảnh Dật Thần nói như vậy, rốt cuộc cũng thở phảo nhẹ nhõm, nhưng nhìn vẻ mặt Đường Vận càng thêm chán ghét!

Người phụ nữ này mười năm trước hại cháu trai rời nhà đi phiêu phạt khắp nơi, hại anh mười năm đều ở bên ngoài tìm kiếm tin tức cô ta, thế mà mười năm sau còn toan tính đến phá hoại cuộc sống và gia đình anh! Cô ta chính là kẻ gây họa!

Trong mắt Mạc Lan lóe lên tia tàn nhẫn tuyệt tình hiến thấy: Cái tai họa này không thể giữ! Cô ta nhất định phải chết!

Mà Thượng Quan Ngưng vẫn còn giẫm lên Đường Vận đang nằm trên mặt đất, sau một lát kinh ngạc, bỗng nhiên rống to: “Cô nói dối! Sức khỏe anh Dật Thần rất tốt, là cô không thể sinh con! Cô mau cút đi, tôi sẽ sinh con cho anh ấy!”

Thượng Quan Ngưng nghe cô ta gọi “anh Dật Thần” thì cảm thấy cả người không thoải mái, còn nghe cô ta nói thêm sẽ sinh con cho Cảnh Dật Thần, lông mày cũng nhíu thành một chữ “川”.

Đợi đến khi ngón tay Đường Vận bị giẫm đến rách cả da, sưng đỏ không ra hình thù, Thượng Quan Ngưng mới buông chân, xoay người đi tới trước mặt Cảnh Dật Thần, lạnh nhạt nói: “Em không biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, để anh coi trọng cô ta như thế! Ơn cứu mạng cũng có nhiều cách để báo đáp, không nhất định phải cứ quấn quýt với nhau! Là cô ta cứu mạng anh, chứ không phải em! Từ bây giờ, cô ta và em là đối thủ một mất một còn, gặp một lần đánh một lần, hi vọng lần sau anh sẽ không vì cô ta mà đau lòng!”

Con ngươi Cảnh Dật Thần nhìn cô thâm trầm, nghiêm túc nói: “A Ngưng, em rõ biết anh và cô ta không có gì cả, vì vậy không nên nói những lời vô ích kiểu này nữa. Là trước đây không xử lí tốt, là anh không đúng, anh xin lỗi em, hơn nữa đã để em bất ngờ, chuyện phát sinh có chút đột ngột, tất cả anh sẽ xử lí tốt, sẽ điều ra kĩ, và nói cho em biết đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.”

Hiển nhiên Thượng Quan Ngưng biết Cảnh Dật Thần và Đường Vận không có gì, từ đầu đến cuối, anh đều không nhìn đến Đường Vận, tuy nhiên hôm nay xảy ra chuyện như thế này, gần như cô không kiểm soát được bản thân, cô vô cùng tức giận cùng đau lòng!

Hiện tại một câu cô cũng không muốn nói với anh, bỗng muốn xoay người đi, lại bị anh ôm chặt lấy, bên tai truyền đến giọng anh tức giận mà lo lắng: “A Ngưng, cẩn thận!”