Cảnh Dật Nhiên nói, làm cơ thể Cảnh Dật Thần cứng đờ lại.
Anh chậm rãi quay đầu, rồi sau đó liền nhìn thấy Thượng Quan Ngưng sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa, con mắt thanh triệt của cô có sự lạnh lẽo xưa nay chưa từng có.
Cảnh Dật Thần nhìn thấy cô, trong lòng sát ý cùng phẫn nộ ngay tức khắc tiêu tán một nửa, nhàn nhạt hỏi: “A Ngưng, sao em lại tới đây?”
“Đến thì sao, phạm pháp? Tôi không thể tới?”
Ngữ khí của Thượng Quan Ngưng rất khác Với ngữ khí ôn hòa ngày thường một trời một vực, hiển nhiên là rất tức giận. Cảnh Dật Thần đi đến chỗ cô, muốn cầm tay cô, lại bị cô lùi ra sau né tránh.
“Không phải như em nghĩ đâu, A Ngưng, em đừng đi!” Cảnh Dật Thần có chút sốt ruột, giọng nói bất tri bất giác cao hơn rất nhiều, hoàn toàn không phải bộ dáng thong dong đạm mạc ngày thường.
“Vì cái gì mà tôi phải đi?”
Thượng Quan Ngưng ngước mắt nhìn về phía anh, thần sắc bình tĩnh, ngữ khí lại hiện rõ sự phẫn nộ: “Anh còn chưa cho tôi một lời giải thích hợp lý, sao tôi phải đi! Có người phụ nữ tìm tới cửa nói cô ta mang thai với người đàn ông của tôi, tôi còn chưa biết thật giả ra sao, còn chưa đánh giết để giải tỏa, vì cái già mà phải đi?"
Cô như thế nào cũng không nghĩ tới, vừa đi vào Cảnh gia, đã nhìn thấy trường hợp này.
Trong lòng cô hỏa khí vì quá tức giận mà bốc lên.
Không trách không cho cô đi theo tới đây, hóa ra là vì cái “Vị hôn thê" lại tới nữa!
Hơn nữa, tới lúc này mà vẫn dựng chuyện. Thượng Quan Ngưng tức đến ngón tay phát run!
“A Ngưng……” Cảnh Dật Thần tiến lên một bước, muốn nắm lấy tay cô lần nữa, lại bị Thượng Quan Ngưng đẩy ra.
“Trước tiên anh tránh xa tôi một chút đi!” Thượng Quan Ngưng đẩy anh ra, lập tức đi vào phòng khách rộng mở, “khi nào chưa biết rõ ràng mọi việc, không cho anh chạm vào tôi!”
Cảnh Dật Thần đi theo cô vào, nhẹ giọng nói: “Được, anh không chạm vào em, chỉ cần em không đi là được.”
“Tôi thoạt nhìn ngu ngốc như vậy sao? Tôi đi rồi có gì tốt cho tôi? Chẳng lẽ đi rồi để lại vị trí này cho người phụ nữ khác? Tưởng cũng không được tưởng! Tiểu Tam mang theo con tìm tới cửa, tôi sẽ không giống mẹ tôi mà lựa chọn tự sát, cũng sẽ không giống mẹ anh xúc động mà rời đi phải bỏ mạng, tôi phải sống tốt, như vậy mới có thể bức cái người phụ nữ vô liêm sỉ kia không thể sống tốt."
“Bản lĩnh của anh thật không nhỏ! Trước kia Cảnh Dật Nhiên nói anh có hồng nhan tri kỷ, tôi vốn không tin, hóa ra là thật! Từ trong nước đuổi ra nước ngoài, rồi lại từ nước ngoài đuổi về trong nước, đuổi ra cả con rồi?!”
Cảnh Dật Thần có chút sốt ruột, trên trán đã chảy ra đống mồ hôi, lập tức giải thích nói: "Đứa con không phải của anh! Cô ta cũng không phải hồng nhan tri kỷ gì cả! Gần đây anh không hề đi đến nước Mỹ!”
Thượng Quan Ngưng lạnh lùng liếc anh một cái, trong lòng khổ sở ngăn không được tràn ra: “Anh câm miệng! Đứa con không phải của anh, vậy vì cái gì mà tới tìm anh? Nếu không phải của anh, cô ta có thể vác bụng tới, cũng là do anh không xử lý tốt quan hệ của hai người. Làm cho cô ta cảm thấy, khi mang thai thì nên đi đi tìm anh trước! Cô ta không biết liêm sỉ, anh cũng không biết xấu hổ sao?! Cô ta đã cứu mạng anh, thì anh phải mang cả,đời đền đáp sao?"
Cô đã có chút mất đi lý trí, hơn nữa rõ ràng là đem cơn tức tất cả đều xả lên trên người anh, làm Cảnh Dật Thần cười khổ.
Chẳng qua, cô tức giận rồi xả lên anh cũng được, chỉ cần cô không quá giận giữ xúc động mà rời đi là được. Chuyện này, vốn dĩ chính là do anh, là anh sai, chỉ cần cô có thể nguôi giận, muốn mắng bao lâu cũng được.
Anh quá sợ hãi cô sẽ rời đi khỏi mình, sợ cô xúc động mà làm ra việc gì ngốc ngếch, nếu có gì thì hậu quả anh sẽ không gánh vác nổi.
Anh chỉ sợ Thượng Quan Ngưng tức giận, phẫn nộ, thương tâm, cho nên mới không cho cô đi theo, sớm biết rằng cô sẽ đến, thì anh đã mang cô đi cùng, ít nhất, anh có thể đem chuyện này giải thích rõ cho vợ.
Cảnh Dật Thần bị cô hiểu lầm, bị cô tức giận trách cứ, trong lòng một chút cũng không tức giận. Anh chỉ là lẳng lặng nhìn cô, tùy ý cho cô phát tiết.
Anh biết rõ, Thượng Quan Ngưng quả thật rất tin tưởng anh, nếu không, dựa theo tính cách của cô, cô sẽ không ở chỗ này lãng phí miệng lưỡi, mà là sẽ trực tiếp rời đi.
Cô chỉ là tức giận, anh luôn dây dưa với người phụ nữ Đường Vận đó.
Từ trước cho tới nay, cô vẫn luôn thường để ý Đường Vận, để ý đến nên mới đem mái tóc dài mình âu yếm cắt đi.
Cảnh Dật Thần nhìn cô tức giận, nhìn thấy trong mắt cô dưng dưng, trong lòng rất đau.
Anh rất muốn đem cô ôm vào trong lồng ngực của chính mình, nói cho cô biết là anh chỉ có một người phụ nữ là cô.
Trừ cô ra, trong lòng anh không có bất luận kẻ nào, trừ cô ra, anh không thể đụng vào bất kì một người phụ nữ nào.
Nhưng hiện tại anh cái gì cũng không thể làm, cô không cho anh chạm vào.
Bọn họ kết hôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên phát loại tranh chấp này, lần đầu tiên cô phát hỏa lên người anh.
Cảnh Dật Thần yên lặng áp xuống cảm xúc trong đáy lòng, nhàn nhạt mở miệng với quản gia: “Gọi người tới đưa Đường tiểu thư đi, về sau ai để cô ta tới, thì sẽ biến mất cùng cô ta luôn!”
Quản gia vừa muốn làm đã bị Thượng Quan Ngưng ngăn lại.
“Đi? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?” Trên khuôn mặt trắng nõn của Thượng Quan Ngưng hơi đỏ ửng dị thường, nhìn là biết do cô quá mức phẫn nộ.
“Nhìn không ra, anh còn hướng về cô ta như vậy! Thương hoa tiếc ngọc như vậy! Nhanh như vậy đã muốn đuổi cô ta đi? Sao nào, sợ tôi ăn thịt cô ta?!”
Quả thực là vô cớ gây rối sao, anh nào có hướng về phía Đường Vận, anh vừa nói không có tí nào gọi là thương hoa tiếc ngọc.
Cô là đã tức giận đến điên rồi, cố ý xuyên tạc ý tứ của anh.
“A Ngưng, em đừng như vậy.” Em như vậy, làm lòng anh rất đau……
Thượng Quan Ngưng cũng đã không còn để ý tới anh, dạy dỗ anh song, giờ phải dạy dỗ người phụ nữ này! Hừ, dám đến tìm cô gqay phiền toái, cũng đừng tưởng dễ dàng đi ra khỏi cửa!
Cô quay đầu đi đến trước mặt Đường Vận, nhìn khôn mặt tinh xảo của cô ta, lạnh lùng nói: “Cô mang thai?!”
Đường Vận vừa mới thấy cô dạy dỗ Cảnh Dật Thần, Cảnh Dật Thần lạnh nhạt như vậy, là một người đàn ông cao ngạo tôn quý, người đàn ông hoàn mỹ như vậy, mà ở trước mặt cô ta nhận sự trách mắng.
Trong lòng ghen ghét phát cuồng, lúc này nghe Thượng Quan Ngưng hỏi, cô không có chút do dự nói: “Đương nhiên, tôi mang thai!”
“Nga, cô vừa mới nói đây là con ai?”
“Việc này còn phải hỏi, đương nhiên là của anh Dật Thần!”
Đường Vận vừa dứt lời, phòng khách liền vang lên “Bang” một tiếng giòn vang!
Đường Vận kêu thảm thiết một tiếng, lui về phía sau hai bước, chống đỡ lên sô pha mới miễn cưỡng không ngã trên mặt đất.
Cô ta bị Thượng Quan Ngưng hung hăng tát cho một bạt tai!
“Thượng Quan Ngưng, cô dám đánh tôi!”
Thượng Quan Ngưng tới gần cô ta, lạnh lùng nói: “Có người thương hoa tiếc ngọc, nhưng thực xin lỗi, trong từ điển của tôi không có từ nào như vậy! Nga, cô vừa mới nói, cái thai là của ai?”
“Anh Dật Thần……”
Lời nói còn chưa nói xong, “Bang” một tiếng giòn vang, Thượng Quan Ngưng lại không chút khách khí tát cho cô ta một bạt tai nữa!