Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 287: Món quà sinh nhật của Cảnh Dật Thần




Thượng Quan Ngưng cảm thấy hơi đau lòng, tính cách Triệu An An rộng rãi như vậy, tại sao lại có thể mắc căn bệnh đó chứ, trời xanh quả thật là không công bằng. Nhưng, việc cô ấy có hay không uống loại rượu này cũng không quan trọng, chỉ cần cô ấy có thể tốt, khỏe mạnh sống tiếp, là điều quan trọng nhất.

“Không uống thì không uống, ai thèm quan tâm chứ! Uống thứ này vào còn bị tiêu chảy, Mộc hỗn đản, tại sao anh lại không có phản ứng?”

“Triệu An An, có phải em mong tôi không tốt? Tố chất thân thể của bản viện trưởng xịn như vậy, sao có thể bị tiêu chảy giống như hai người bọn họ! Tối hôm qua em vẫn còn quấn lấy tôi, ôm tôi không buông tay, còn thân mật gặm cắn, tại sao hôm nay lại có thể nhẫn tâm như vậy? Lẽ nào em muốn tôi bị tiêu chảy đến hạ đường huyết, rồi buổi tối không thể cùng em vận động, chẳng lẽ em sẽ không cảm thấy trống vắng và cô đơn?”

Thượng Quan Ngưng thật sự muốn đưa tay đỡ trán, sao Mộc Thanh có thể không lựa lời như vậy! Chuyện hai người bọn họ thân mật cũng có thể khoe ra như không vậy sao?! May mà cô đã kết hôn, có chồng vừa sủng vừa yêu, nếu không cũng sẽ hai bị hai người bọn họ ngược chết!

Tuy nhiên, cứ như vậy, bầu không khí cứng nhắc đã biến mất không một chút dấu vết.

Ánh mắt Thượng Quan Ngưng đặc biệt sâu xa liếc Mộc Thanh một cái, xem ra, cậu ta cũng là người đàn ông có tâm tư hẹp hòi.

Cô đem rượu thuốc bỏ lại trong xe, Triệu An An và Mộc Thanh lại tiếp tục ầm ĩ.

“Đồ khốn, tôi mới không thèm quấn lấy anh, rõ ràng là anh quấn lấy tôi, không mượn anh phải đổi trắng thay đen bôi nhọ danh dự tôi! Tôi mới không phải loại người như anh nói, tôi là một cô gái luôn giữ mình trong sạch! Anh có bị tiêu chảy một chút tôi cũng không thấy buồn, còn vỗ tay hoan nghênh nữa kìa!”

“Danh dự em có gì đáng nói, bây giờ toàn bệnh viện đều biết em là người phụ nữ của tôi, em đừng hòng mà quỵt nợ! Nếu em lại chạy trốn, ngày mai tôi sẽ đến nhà mượn dì Triệu hộ khẩu của em, cho em uống thuốc cùng nhau đi lãnh chứng!”

“Anh không biết xấu hổ, chỉ biết chơi lén! Đây không phải là việc một người quân tử làm!”

“Tôi chưa từng nói tôi là người quân tử, mặc dù tôi thật sự là một người quân tử! Nhưng, đối phó với loại người như em, còn muốn tôi có phong độ người quân tử cái rắm í, nếu như tôi mà còn quân tử, vợ tôi sẽ chạy đến không kịp thấy bóng! Chuyện này tôi đã xác định mình là kẻ tiểu nhân rồi!”

...

Cảnh Dật Thần bị hai người này nhao nhao nói đến đau não, anh lạnh lùng cắt đứt cả hai: “Im miệng hết! Còn nói nữa tôi ném cả hai xuống biển hết!”

Cả hai giống như ăn phải thuốc súng, ngay lập tức ngoan ngoãn im lặng.

Rốt cuộc thế giới cũng yên tĩnh đi rất nhiều, Cảnh Dật Thần nhàn nhạt nói: “Hôm nay là sinh nhật tuổi bảy tám của bà ngoại, em và Mộc Thanh cùng nhau về nhà!”

Triệu An An như mèo dẫm phải đuôi, bỗng nhảy dựng lên: “Cái gì? Sinh nhật bà ngoại? Hôm nay ngày mấy?!”

Một mặt cô hỏi, một mặt luống cuống tay chân lấy di động từ trong túi xách ra, kiểm tra lại lịch, sau đó hét to: “Trời ơi! Hôm nay ngày hai mươi tám! Bà ngoại sẽ mắng em chết mất, đến cả sinh nhật của bà cũng quên! Nhanh lái xe về nhà!”

Mộc Thanh ở bên cạnh vui vẻ gật đầu: “Ừ, về nhà về nhà, tôi lái xe rất nhanh, một lát sẽ đến nhà, đừng lo lắng!”

Triệu An An cười híp mắt nói: “Ngài chờ một chút, viện trưởng kính mến, đây là sinh nhật bà ngoại tôi, không phải sinh nhật bà ngoại anh, anh trăm công nghìn việc, sự phát triển vĩ đại của bệnh viện Mộc thị không thể thiếu đi anh bày mưu tính kế, vẫn là anh nên trở lại bệnh viện xem bệnh cô mấy cô gái của anh đi thôi! Tôi ngồi xe anh trai tôi, anh, tạm biệt không tiễn!”

Da mặt Mộc Thanh dày không phải bình thường, một tay cậu ta túm lấy Triệu An An kéo cô lên xe, nụ cười còn tươi rói hơn cả Triệu An An: “An An, em cũng quá khách sáo rồi, bà ngoại em không phải cũng là bà ngoại tôi sao! Hôm nay đại thọ bảy mươi tám của ngoại, lẽ nào tôi biết còn không đến nói một lời chúc mừng? Tôi cảm thấy, một người anh tuấn lỗi lạc lại trẻ tuổi đầy hứa hẹn như tôi đây là một thanh niên rất tốt, chắc chắn bà ngoại sẽ rất thích tôi! Bên cạnh đó, tôi còn có quà tốt tặng cho bà ngoại chúc mừng lễ thọ đấy! Em cũng không có quyền thay bà ngoại cự tuyệt đâu!”

Cậu ta nói xong, tạm biệt Cảnh Dật Thần, sau đó nói nửa giờ nữa sẽ quay lại tìm anh, cùng anh đi đến nhà bà ngoại, rồi phóng con xe Jaguar nhanh như chớp khuất khỏi tầm nhìn.

Cảnh Dật Thần nhìn thấy hai người kia cuối cùng cũng đi, nhanh chóng lái xe vào tiểu khu: “Hãy giấu kỹ rượu, không nói với ai, kẻo có ai ăn cắp hay vụng trộm uống hết.”

Thượng Quan Ngưng lắc đầu cười không ngừng, không phải anh đang nói đến Mộc Thanh hay sao, ngoài Mộc Thanh biết được giá trị của loại rượu này, còn có ai biết nữa ah!

“Hôm nay sinh nhật bà ngoại? Tại sao trước đó anh không nói cho em, em cũng chưa chuẩn bị quà gì cả.” Thượng Quan Ngưng có chút hơi trách anh, những chuyện như thế này, Cảnh Dật Thần luôn không quan tâm, anh đối với những ngày như sinh nhật, ngày lễ khác cũng không xem trọng, có lẽ bởi vì quá khứ hơn ba mươi năm đều không trải qua nổi ngày sinh nhật, ngày lễ.

Mà sinh nhật Cảnh Dật Thần...

Thượng Quan Ngưng không chắc chắn hỏi: “Sinh nhật anh là ngày một tháng một sao? Em nhìn thấy trên giấy CMND của anh, lúc trước không có chú ý, cũng không có tặng quà cho anh.”

Ngày sinh nhật là một ngày rất đặc biệt mà!

Có điều ngày mùng một tháng một năm nay cũng kế cạnh tháng chạp, vừa lúc bọn họ mới kết hôn không bao lâu, lúc đó Thượng Quan Ngưng còn không biết đó là sinh nhật của anh, vì vậy cũng không có chuẩn bị bất cứ thứ gì.

Không ngờ Cảnh Dật Thần lại lắc đầu, trên gương mặt đẹp trai lộ ra một nụ cười nhẹ, khiến anh càng có thêm vẻ soái khí bức người.

“Không, sinh nhật anh không phải ngày một tháng một, ngày sinh trên giấy CMND chỉ là đánh lừa mọi người mà thôi. Tuy nhiên, câu nói sau đó của em cũng không đúng, em đã tặng quà cho anh, hơn nữa còn là món quà độc nhất vô nhị, là món quà anh yêu thích nhất.”

Trái tim Thượng Quan Ngưng bị anh nói mà đập càng nhanh, nhưng vẫn như cũ hỏi: “Quà sinh nhật em tặng anh là gì vậy?”

Cảnh Dật Thần quay đầu, nhìn sâu vào mắt cô: “Em!”

Quả nhiên!

Hóa ra, hôm bọn họ kết hôn, đó ngày sinh nhật của anh!

Thật là một sự trùng hợp!

Sau này kỉ niệm ngày cưới của bọn họ, cũng là ngày sinh nhật của anh! Về sau mỗi một năm, đến ngày đó sẽ đặc biệt hạnh phúc!

Thượng Quan Ngưng bị anh lặng lẽ thổ lộ khiến tim cô như nổi trống, thoạt nhìn cả người anh có vẻ dửng dưng lạnh lùng, nhưng mỗi một lời nói ra đều rất ấm áp, trong lúc vô tình có thể chạm vào nơi sâu thẳm trong trái tim cô.

Cô nắm chặt tay anh, ngữ khí dịu dàng nói: “Khi đó em không biết ngày sinh nhật của anh, nếu biết, chắc chắn sẽ đối xử với anh tốt hơn một chút.”

Ngày hôm đó lãnh chứng thật sự không phải là một ngày vui vẻ, nhưng hiện tại nhớ lại, Thượng Quan Ngưng lại cảm thấy vô cùng đẹp đẽ và lãng mạn, đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ vẻ mặt dửng dưng mà tức giận của anh, nhớ rõ cái ôm ấm áp của anh, nhớ rõ nụ hôn nhàn nhạt của anh – đó cũng là nụ hôn đầu tiên khi hai bọn họ ở bên nhau.

Cảnh Dật Thần nhớ lại chuyện mình làm, cảm thấy rất tự hào, anh cảm thấy bản thân bá đạo vô cùng chính xác, nếu không anh cũng không biết đến khi nào mới cưới được người phụ nữ này về nhà nữa nhé!

Đàn ông, lúc nên ra tay thì cần phải nhanh chóng, không thể trông trước trông sau, do dự không quyết đoán!