Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 258: Cậu làm phù dâu cho tôi đi




Bệnh viện sớm vang lên những đợt cười điên cuồng kì dị, khiến y tá phải liên tục giải thích với những bệnh nhân khác: “Bệnh viện mới tiếp nhận một bệnh nhân thần kinh, mọi người thông cảm, viện trưởng Mộc sẽ nhanh chóng chữa khỏi cho người này.”

Trong văn phòng Mộc Thanh, hai người tuổi đã hai bảy, chỉ thiếu một ngày nữa là đến sinh nhật mà ấu trĩ cù nhau như trẻ con, cả hai người đều thở hổn hển, ngay cả Cảnh Dật Thần và Mộc Thanh nhìn cũng lắc đầu ngao ngán.

Đợi đến khi Triệu An An cười trên mặt cũng giật đều, thật sự không thể nhịn được nữa, mới cầu xin Thượng Quan Ngưng tha thứ.

Thượng Quan Ngưng tha cho cô, sau đó dùng hết lời nói với Mộc Thanh, mới khiến cậu ta đồng ý rút hết ba cây kim ra khỏi người.

Tế bào não bộ của Triệu An An không phải bình thường, cô ấy có thể ngay lập tức tiếp tục hoạt động, bổ nhào vào Thượng Quan Ngưng, dồn cô vào góc tường, sau đó liều mạng cù cho cô nhột đến chết.

Thượng Quan Ngưng vô cùng sợ nhột, Triệu An An chạm vào cô, cô liền cười đến ngã oặt trên sàn nhà.

“Cậu cù tôi nhột đến phát điên, bây giờ tôi cũng làm cậu cười đủ, ha ha!”

Một mặt Thượng Quan Ngưng cười, một mặt lên án cô: “Triệu An An, cậu lấy oán trả ơn, là tôi xin Mộc Thanh giúp cậu có thể hoạt động, sao cậu còn có thể khi dễ tôi! Do đó cậu nên tìm Mộc Thanh mà tính sổ!”

Triệu An An mắt điếc tai ngơ, tiếp tục sự nghiệp cù cao cả của mình!

Cô không có ngốc đâu, đối phó với người như Thượng Quan Ngưng không thành vấn đề, còn muốn đối phó với người gian manh chồng chất như Mộc Thanh, cô còn phải tu luyện thêm mười tám năm!

Hiện tại cô khôn lên rồi, có mắng Mộc Thanh như thế nào, cậu ta sẽ không tức giận, nhưng nếu cô muốn chạy trốn, Mộc Thanh sẽ đem cô lên giường dằn vặt đến không còn sức cầm đũa! Hơn nữa còn làm cô mấy ngày liên tục không thể hoạt động, cái này còn khó chịu hơn cả giết cô!

Mất đi khả năng hành động, chính là cá nằm trên thớt, mặc cho Mộc Thanh xâu xé!

Cô nhớ rõ mười năm trước, lúc đó Mộc Thanh mới hai mươi tuổi căn bản không có năng lực lợi hại như vậy, thế nhưng bây giờ cả đêm còn muốn cô nhiều lần, mỗi lần đều liên tục hơn nửa giờ thậm chí là một tiếng! Trước kia cậu ta chỉ tầm có mười phút ah!

Thật là, hai năm qua ăn phải cái gì, công suất tăng vọt, cô gần như không thể chống đỡ!

Triệu An An ầm ĩ một lúc, sau đó liền ngồi bệt xuống sàn nhà, bên cạnh đó Thượng Quan Ngưng đang đứng trong góc tường.

Ý cười trên mặt Thượng Quan Ngưng vẫn chưa tan biến, cô gối đầu mình lên vai Triệu An An, không nói gì, người bên cạnh chính là bạn thân duy nhất của cô, không xa có hai người đàn ông đang nghiêm túc nói chuyện gì đó cũng là bạn thân của mình, bốn người ở bên nhau, trong một khoảnh khắc cô thấy giờ phút này, đặc biệt đẹp.

Khóe mắt Triệu An An trượt ra một giọt khóc trong suốt, cô lặng lẽ lau sạch ngay lập tức, khóe môi cũng hơi hơi mân lên, mang theo rõ ràng ý cười.

Những ngày này, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của em!

Mỗi một ngày thức dậy, em đều có thể nhìn thấy người đàn ông mình yêu ở ngay bên cạnh, nhìn thấy tình yêu không thèm che dấu hiện rõ lên trong đáy mắt anh, được anh vụng về nhưng thân mật chăm sóc.

Mỗi một khi đêm về, em đều cùng anh làm chuyện gần gũi nhất, không chút khoảng cách cùng anh dán thật chặt với nhau, nghe anh vô số lần nói “Anh yêu em”, giây phút sau những lời anh nói, con tim em không thể kiểm soát mà rung động.

Trước kia đây là cuộc sống mỗi một ngày cô đều muốn nhưng lại không dám mơ, cô vẫn luôn bài xích loại cảm giác hạnh phúc này, bởi vì cô sợ bản thân sẽ không kiểm soát được, sẽ muốn nhiều hơn nữa! Cô rất sợ cuộc đời ngắn ngủi của mình, không có khả năng tiếp nhận hạnh phúc mãnh liệt này!

Cô rất biết ơn Thượng Quan Ngưng, nếu không phải cô ấy “nhẫn tâm” ném cô cho Mộc Thanh, cô mãi mãi sẽ không có được hạnh phúc như bây giờ.

Cô có chút mờ mịt, nhưng vô cùng thỏa mãn.

Mặc kệ tương lại sẽ ra sao, nhưng những ngày qua rất hạnh phúc, cô cảm thấy cuộc sống như vậy là đã hoàn hảo, nếu bây giờ cô chết, cô cũng không hề nuối tiếc.

Triệu An An ôm Thượng Quan Ngưng, nhẹ nhàng nói sâu trong tim: Honey, cảm ơn cậu!

Tựa như Thượng Quan Ngưng có thể cảm giác được tâm trạng của cô, biết lời cô muốn thốt ra, dịu dàng nói: “Bạn yêu, không cần cảm ơn! Cậu hạnh phúc chính là tôi hạnh phúc, vì vậy tôi hi vọng cậu hạnh phúc!”

Triệu An An cười nhạo một tiếng: “Cái tật tự mình đa tình vẫn không thay đổi, ai cảm ơn cậu! Tôi vẫn chưa tha thứ cho cậu đâu, đừng thuận chân thì sẽ bò lên trên, ngoảnh lại cậu phải mời tôi một bữa ăn hoành tráng cho sạch túi mới thôi, mua cho tôi cái áo da đắt nhất, tôi mới xem xét tha thứ cho cậu!”

Thượng Quan Ngưng cười nói: “Được, đại tiểu thư, tôi sẽ mời cậu ăn bữa cơm hoành tráng nhất, mua cho cậu chiếc áo đắt nhất! Dù sao cũng không phải tiêu tiền của tôi, tiên tiền của anh cậu mà!”

“Cậu là người phụ nữ phá sản, anh tôi ở bên ngoài kiếm tiền dễ dàng sao? Cậu lại có thể tiêu tiền phung phí như vậy, còn nói mua cho tôi chiếc áo đắt nhất, cẩn thận tôi đi tố cáo giờ!”

“Ha ha, xin cậu đi đấy! Đến lúc đó ai sẽ bị mắng!”

“Được, được, được, khẳng định người bị mắng sẽ là tôi, đúng là có vợ liền quên em! Cậu đúng là gian trá, lẽ nào hai người đều đã quên, tôi là Hồng nương của hai người sao? Ôi Hồng nương ơi Hồng nương, sao địa vị có thể thấp kém như vậy!”

“Chộ ôi, cậu chỉ có ngần ấy công lao, mỗi ngày đều treo trên miệng đe dọa chúng tôi, tôi nghe đến lỗ tai cũng sắp mọc kén! Triệu Hồng Nương! Tôi phải nhanh cấp cho cậu một bao lì xì, dán miệng cậu lại!”

Nói đến bao lì xì của Hồng nương, Thượng Quan Ngưng sực nhớ đến một chuyện: “Đúng rồi, An An, tôi và anh trai cậu muốn tổ chức hôn lễ, cậu làm phù dâu cho tôi đi!”

Triệu An An vô cùng cùng hào khí vỗ vỗ ngực: “Không thành vấn đề, làm phù dâu cho chị mình là chắc chắn, còn ai muốn giành với tôi!”

Cô đã quên bộ đồ hôm nay mặc không phải là loại quần áo trung tính khoác jacket da bên ngoài như ngày thường, mà là chiếc váy hoa ren làm nổi bật lên đường cong của cơ thể, cô vỗ vào ngực, mạnh đến mức hai quả ngực cao ngất cũng phải lay động, khó chịu khiến cô phải chau mày.

Thượng Quan Ngưng quen biết cô lâu như vậy, trước giờ chưa từng thấy cô mặc chiếc váy gợi cảm như vậy, không khỏi trêu chọc: “Ôi, cậu nhìn đi, có tình yêu liền khác, ngay cả phong cách cũng thay đổi, từ một tomboy trực tiếp biến thành cô nàng sexy, không trách được Mộc Thanh không thể giữ nè!”

Triệu An An giống như mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức la lên: “Cậu đừng nói bậy, đây không phải do tôi tự ý mặc, đều là tại tên hỗn đản Mộc Thanh kia ép tôi mặc! Đây là phong cách anh ta thích, căn bản không phải kiểu tôi thích! Tôi mà mặc cái này nhất định sẽ không đi ra đường!”

Cô nói xong, một phát đá văng đôi giày cao gót màu vàng dưới chân, chân trần đi trên sàn nhà, sau đó xỏ tay vào trong hai cái túi bên hông váy “Xoẹt này” xé hai lỗ.

“Ah, đúng là thoải mái hơn!”

Thượng Quan Ngưng khóc dở mếu dở nhìn động tác Triệu An An không có tí xiu nào nhã nhặn, nắm góc váy cô nói: “Chiếc váy cậu mặc nằm trong bộ sưu tập hè mới nhất của Chanel, bị cậu xé như vậy, thật quá lắm! Ngày mai cùng tôi đi thử lễ phục, nhưng không cho phép cậu xé váy của người ta như vậy nữa, nếu không chúng ta không có khả năng bồi thường đâu!”

“Vừa rồi tôi có đồng ý cùng cậu đi thử lễ phục sao?” Triệu An An có chút nghi ngờ.

“Đúng vậy, cậu đồng ý rồi nha!”

Ngữ khí Thượng Quan Ngưng khẳng định như mười, một chút dấu hiệu của nói dối cũng không có – trên thực tế cô đã nói dối, và đã có thể đánh lừa Triệu An An.

“Ồ, được rồi, đi theo cậu là được chứ gì, tôi đảm bảo sẽ không xé quá nhiều váy.”