Mộc Thanh cùng Triệu An An ở trong phòng, Thượng Quan Ngưng bởi vì nghe Triệu An An khàn giọng kêu cứu mạng, sợ cô ấy xảy ra chuyện, liền đem khuôn mặt nhỏ dán ở trên cửa, muốn nghe xem Triệu An An có bị bắt nạt hay không, nếu Mộc Thanh bắt nạt cô ấy, cô lập tức phá cửa cứu Triệu An An.
Nhưng mà cô hiện tại nghe được cái gì a!
Triệu An An như cũ ở bên trong thét chói tai, Mộc Thanh vẫn đang nói lung tung!
“Triệu An An, em giả vờ thuần khiết cái gì, toàn thân trên dưới anh có nơi nào không thấy qua không sờ qua? Không cần che! Nhanh lên giúp anh cởi quần, anh rất không thoải mái!”
Thượng Quan Ngưng xấu hổ mặt đỏ bừng, lôi kéo Cảnh Dật Thần đi về phòng bọn họ.
Cảnh Dật Thần trên mặt đầy ý cười, hạ giọng ở bên tai Thượng Quan Ngưng nói: “Cục cưng, không ngờ khẩu vị em lớn như vậy, thích nghe lén! Không sao, em có thể tiếp tục đi nghe, bọn họ một chốc sẽ không ra tới.”
Thượng Quan Ngưng bụm mặt, bước nhanh trở về phòng, chờ Cảnh Dật Thần cũng tiến vào, cô lập tức “Phanh” một tiếng đem cửa đóng lại.
Cô như thế nào hai người lúc trước còn đánh nhau túi bụi, thế nhưng sẽ thành như vậy…… Quá nhanh! Mộc Thanh ra tay quá mạnh rồi!
Nếu biết thế cô sẽ không lôi kéo Cảnh Dật Thần đi cứu Triệu An An!
Đều do Triệu An An, ở đàng kia quỷ khóc sói gào kêu cứu mạng, cô còn tưởng rằng cô ấy xảy ra chuyện gì!
Thượng Quan Ngưng cho rằng Triệu An An không có chuyện gì, hiện tại cảm thấy chính mình làm lớn chuyện!
“Mộc Thanh, anh hỗn đản! Cút ngay, đừng chạm vào tôi!”
Triệu An An tư thế ái muội ngồi trên đùi Mộc Thanh, đôi tay vẫn luôn duy trì tư thế che ngực, đôi tay của Mộc Thanh ở trên đường cong hoàn mỹ của cô sờ soạng, khiến cho cô rùng mình từng đợt.
Hai người đã không có quần áo cách trở, da thịt dán da thịt, đều có thể cảm nhận được lửa nóng của đối phương.
Mộc Thanh một cái xoay người, đem Triệu An An trực tiếp đè ở trên sô pha, sô pha màu đỏ thắm, da thịt tuyết trắng, tóc đen tán loạn, hình ảnh hòa vào một làm Mộc Thanh huyết mạch phun trào.
Hắn nhìn cánh môi hồng nhạt của Triệu An An, không kiềm chế được liền hôn xuống.
Môi cô mềm mại tươi mới, mang theo vị ngọt, cùng cảm giác trong trí nhớ của Mộc Thanh giống nhau như đúc.
Hắn đã từng mơ hôn cô rất nhiều rất nhiều lần, nhưng mà cảnh trong mơ, đều không bằng hiện thực mang đến cho hắn cảm giác sâu sắc đánh mạnh vào đại não, sẽ không làm hắn điên cuồng, thế nên cánh môi Triệu An An rất nhanh đã bị hắn điên cuồng hôn!
“Họ Mộc, anh hôn liền hôn đi, cắn tôi làm gì! Chảy máu rồi!”
“Thực xin lỗi, An An, anh vừa mới không khống chế sức lực, anh quá nhớ em, hôn vài lần quen thì tốt rồi, tới, chúng ta tiếp tục!”
Mộc Thanh nói xong lại lập tức hôn xuống, hai người chặt chẽ dán sát vào nhau, không có khe hở, rồi sau đó song song rơi vào sô pha mềm mại thoải mái.
Bàn tay to của Mộc Thanh trên người Triệu An An lưu luyến, cố ý cầm nơi mềm mại của cô ở trong tay hắn nhào nặn thành các loại hình dạng, hơi thở hỗn độn nói nhỏ nói: “An An, ngực sao lại lớn như vậy, một tay anh nắm đều không đủ, em mấy năm nay ăn cái gì, đem nó dưỡng tốt như vậy, quá đẹp! Anh thích!”
Môi Mộc Thanh rời khỏi môi cô, Triệu An An chợt thấy mất mát, cô khát vọng Mộc Thanh lâu như vậy, vẫn luôn liều mạng đè nén chính mình, hiện tại, Mộc Thanh lại trực tiếp đốt cháy cô!
Cô cảm thấy tay Mộc Thanh giống như có điện, đụng tới chỗ nào thì chỗ đó sẽ tê dại một trận, làm cô cả người vô lực, chỉ muốn hắn âu yếm nhiều hơn!
Thiên sứ cùng ma quỷ trong lòng cô đang liều chết đấu tranh, một bên muốn đá Mộc Thanh xuống, một bên muốn ôm lấy Mộc Thanh, để hắn hung hăng yêu chính mình, hai thanh âm đan xen, làm Triệu An An lâm vào hỗn độn.
Cô đang hôn loãn, bị động tiếp thu lời nói cường thế của Mộc Thanh cùng thân thể hai tầng công kích, hạ thân bỗng truyền đến một trận xé rách đau đớn.
“Mộc Thanh, đau em!”
Không biết là bởi vì đau đớn, hay bởi vì tình cảm hoàn toàn mất khống chế, Triệu An An khóe mắt vô tình tràn ra nước mắt.
Triệu An An là cái nữ hán tử chính cống, cô ngày thường rất ít rất ít rơi nước mắt.
Giờ phút này thấy cô khóc, Mộc Thanh hoảng sợ, hắn vội vàng hôn cô, nhỏ giọng xin lỗi cô: “Thực xin lỗi, An An, anh muốn em đến điên rồi! Em lâu lắm không có làm, cho nên mới đau, em đừng lộn xộn, nhịn một chút, một lát liền tốt hơn, chúng ta có kinh nghiệm, đúng hay không? Ngoan, đừng khóc, em khóc anh sẽ đau lòng……”
Lần trước Triệu An An cùng Mộc Thanh là lúc cô mười bảy tuổi, hiện giờ hơn mười năm đã qua, cô đã hai mươi bảy.
Thời gian quá dài, đối với thân thể đối phương có một loại quen thuộc xa lạ, làm Triệu An An khẩn trương cùng luống cuống, thân thể của cô cùng xử nữ giống nhau như đúc, Mộc Thanh tiến vào, mang cho loại đau đớn khó nhịn giống đêm đầu tiên.
Chỉ là, Mộc Thanh sớm đã không chàng trai làm bậy, dù cho hắn cực kỳ khát vọng thân thể của cô, lại khống chế chính mình, tận lực không làm đau người phụ nữ dưới thân.
Kiến thức về y học của hắn rất lớn, đối với cấu tạo thân thể nữ giới so bất luận kẻ nào đều hiểu biết có hơn, hắn biết làm thế nào để Triệu An An giảm bớt đau đớn, làm thế nào để cô thoải mái, rồi sau đó muốn ngừng mà không được!
Cho nên, một lát sau đau đớn liền biến mất. Cảm giác như thủy triều đánh tới như muốn chôn vùi Triệu An An, khiến cô đánh mất lí tí, trong đầu thiên sứ sớm đã không biết tung tích, chỉ còn lại giọng nói của ác ma: Ôm lấy hắn, hôn hắn, muốn hắn!
Cánh tay của cô chủ động ôm lấy cổ Mộc Thanh, chủ động đưa lên cánh môi chính mình, chủ động dùng thân thể đi đón ý nói hùa theo hắn —— Mộc Thanh nói không sai, bọn họ là có kinh nghiệm, coi như mười năm qua chưa từng ở bên nhau, nhưng mười năm trước bọn họ đều dùng tâm hồn thuần khiết nhất không kiêng nể gì yêu đối phương, không hề giữ lại đem chính mình giao cho đối phương, mười năm sau, trải qua khó khăn ngắn ngủi, rất nhanh liền tìm trở về cái loại vui sướng quen thuộc này!
Triệu An An biết chính mình yêu Mộc Thanh, chính là cô không nghĩ tới chính mình đối với hắn sức chống cự lại mỏng manh như vậy! Hóa ra cô luôn khát vọng hòa thành một thể với hắn, thì ra vẫn nhớ rõ hắn từng giờ từng phút!
Hai người hoàn toàn vứt bỏ tất cả, thân thể quấn quýt si mê, ôm hôn nóng bỏng, như là muốn đem mười năm này tất cả bù lại trong một đem.
Triệu An An thậm chí so với Mộc Thanh còn chủ động hơn, còn vội vàng hơn, cô liều mạnh hấp thu hơi ấm trên người Mộc Thanh, hướng hắn hôn, giống như chỉ có như thế mới che dấu được lo lắng trong lòng cô.
Mộc Thanh biết đáy lòng cô hoảng loạn lo lắng, hắn ôm chặt lấy cô, kiên nhẫn hôn cô, trấn an cô, cho cô vui sướng, làm cô cảm nhận được sự tồn tại của hắn, cảm nhận được tình yêu của hắn, hắn không ngừng nói: “An An, anh yêu em, rất yêu rất yêu em, vẫn luôn yêu em, vĩnh viễn đều yêu em, em đừng rời khỏi anh……”