Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 228: Cậu ghen tị




Tiểu Lộc giơ tay ngay lập tức trả lời: “Có, chị Thượng Quan, chị chỉ cần uống hai viên thuốc xổ là được! Cơ thể chỉ thơm đến hai ngày! Nhưng em cảm thấy mùi hương này rất ngọt ngào, tại sao chị không thích?”

Cô suy nghĩ trong chốc lát, đôi mắt sáng rực lên: “Ế, em biết rồi! Là Cảnh đại ca yêu thích mùi hương tự nhiên của chị, sau đó mới có thể dễ dàng cùng chị sinh bảo bảo!”

Hey, Tiểu Lộc, em đã biết quá nhiều, cần phải bị diệt khẩu ah!

Quả nhiên, đến ngã tư kế tiếp, đã nghe Cảnh Dật Thần nói: “Ba người xuống xe, tự mình trở về công ty đi.”

Đối với lời phân phó của Cảnh Dật Thần A Hổ tự nhiên nghe theo, Lư Cần cũng không phản đối, chỉ có Tiểu Lộc luyến tiếc Thượng Quan Ngưng không muốn đi, kết quả bị A Hổ cứng rắn kéo xuống xe.

Trong xe chỉ còn hai Cảnh Dật Thần và Thượng Quan Ngưng, nháy mắt cảm thấy yên tĩnh hơn rất nhiều.

Thượng Quan Ngưng có chút băn khoăn: “Anh đưa bọn họ đến công ty là được, ném bọn họ giữa đường, hại bọn họ còn phải bắt xe.”

Cảnh Dật Thần khẽ cười, nói: “Em nghĩ rằng cả ba người bọn họ đều hiền hậu? Dưới tay A Hổ còn có một nhóm lớn người, trong vòng ba phút sẽ có người đến đón bọn họ, em không cần nhọc lòng cho bọn họ, vẫn là em nên nhọc lòng một chút cho chồng em nè!”

Thượng Quan Ngưng nhìn anh, bối rối: “Anh làm sao phải không?”

“Hôm qua chúng ta vừa mới đến bệnh viện, nhanh như vậy em đã quên?”

Mặt Thượng Quan Ngưng ngay lập tức bắt đầu nóng, thế mà lại nhìn thấy Cảnh Dật Thần đánh xe về hướng bệnh viện Mộc thị, không khỏi có chút gấp: “Một mình anh đến bệnh viện đi, em không đi!”

“Có thể ư, sinh con cũng không phải là chuyện của một mình anh, em là vợ, cần phải đi theo anh mới được, bằng không anh sẽ sợ hãi.”

Thượng Quan Ngưng mặt đầy bất đắc dĩ, từ khi nào Cảnh Dật Thần đã học thành vẻ đáng thương? Anh sẽ sợ hãi? Anh cũng thật không biết xấu hổ nói ra lời đó!

Cuối cùng vẫn là Thượng Quan Ngưng cùng anh đến bệnh viện, Mộc Thanh đã sớm điều chế thuốc tốt, chỉ còn chờ bọn họ tới lấy.

Nhưng, khi hai người họ đến gần, cậu ta liền lập tức chau mày hít hít mũi, kinh ngạc nói: “Kẻ nào cho hai người uống ‘truy tung hương’?”

Cảnh Dật Thần nhàn nhạt nói: “Một người không có ý định sống quá lâu.”

Mộc Thanh lắc đầu, cũng không hề tra hỏi, nói câu “Chờ tôi một lát” liền xoay người đi ra ngoài, một lúc sau trên tay cậu ta cầm hai ống dịch màu đỏ tiến vào không bằng lòng nói: “Đây, mỗi người một ống, uống vào sẽ ổn.”

Cảnh Dật Thần nhận lấy ống thuốc, cầm luôn thuốc đã được Mộc Thanh điều chế tốt, nắm tay Thượng Quan Ngưng rời đi.

Cảnh Dật Thần ngồi trên ghế điều khiển lái xe về nhà, Thượng Quan Ngưng cầm hai ống thuốc đỏ trong tay cẩn thận xem kĩ, miệng cảm thán nói: “Bác sĩ Mộc đúng là nhân tài, mọi phương diện đều tinh thông, em còn chưa thấy anh ta có căn bệnh gì là không thể chữa.”

Cảnh Dật Thần nhếch môi, nói: “Cậu ta không chữa được nhiều bệnh đâu, mấy thứ này đều là chút tài mọn, từ khi cậu ta bắt đầu học y, đã kết hợp y dược thế gia Trung Quốc và y học phương Tây trở thành tiến sĩ, mấy thứ này lẽ nào không thể, phỏng chừng Mộc lão gia tử sẽ lột sạch da cậu ta ra!”

Thượng Quan Ngưng chưa từng gặp qua nhân vật truyền kì Mộc lão gia tử của thành phố A, nhưng cô biết lúc tính mạng bản thân Mộc Thanh không cứu được, cậu ta gọi ông nội đến cứu, vì vậy cô luôn kính trọng ngưỡng mộ và cảm ơn Mộc lão gia. Giờ phút này nghe những lời thú vị của Cảnh Dật Thần, không thể nhịn cười.

“Có cơ hội anh dẫn em đến chào hỏi lão gia tử một chút, dù sao ông ấy cũng cứu em, em vẫn chưa cảm ơn thật tốt với ông nội Mộc.”

Vừa đến tiểu khu Lệ Cảnh, Thượng Quan Ngưng nhận được điện thoại của cậu Hoàng Lập Hàm.

“Tiểu Ngưng ơi, sao gần đây con không gọi điện cho cậu? Con không xảy ra chuyện gì chứ?”

Trước kia mỗi ngày cuối tuần Thượng Quan Ngưng đều sẽ gọi điện thoại cho cậu, nhưng từ sau khi bị sát thủ bắn bị thương, cũng đã hơn nửa tháng cô chưa gọi điện cho Hoàng Lập Hàm, bởi vì cô sợ ông biết chuyện cô bị thương.

Giờ phút này nhận được điện thoại của Hoàng Lập Hàm, Thượng Quan Ngưng không tránh khỏi chột dạ.

“Ah, cậu, gần đây con hơi bận, quên không gọi cho người, con rất tốt, cậu lo lắng rồi!”

“Ờ, con hiện tại cứng cánh rồi, kết hôn rồi, nên dám lừa cậu, đúng không? Bị thương cũng không nói cho cậu, là muốn tức chết cậu sao? Nhanh đến đây, để cậu gặp con! Con tốt nhất không có việc gì, nếu có việc, thằng nhóc Cảnh Dật Thần kia không ăn một trận no đòn là không thể!”

Ngữ khí Hoàng Lập Hàm không vui, rõ ràng là đã biết chuyện Thượng Quan Ngưng bị thương, giận cô không nói với ông, nhưng có lẽ ông không biết chuyện Cảnh Dật Thần vì cô thiếu chút nữa mất mạng.

Thượng Quan Ngưng không muốn cậu hiểu lầm Cảnh Dật Thần, nhanh miệng cẩn thận nói: “Cậu, không phải con gạt cậu, đây không phải vì con lo lắng cho người mới chưa nói sao? Con không có việc gì, tất cả đều ổn... Vâng vâng vâng, chúng con sẽ nhanh đến thăm cậu, có điều, con nói trước, cậu không được đánh anh ấy, anh ấy cũng bị thương, hơn nữa vì con mà bị thương!”

Hoàng Lập hàm chán nản, ông chỉ là nói mà thôi, bóng người còn chưa thấy, thế thì làm sao đánh đây, đứa cháu gái của ông còn xem như thật, rồi giải thích giúp Cảnh Dật Thần nữa cơ!

Thật là “nữ đại bất trung lưu”(*), ông vì cô đau lòng như vậy, kết quả thế nào, con bé lại một lòng một dạ đều ở trên người thằng nhóc Cảnh Dật Thần kia!

(*) Con gái lớn không thể giữ lại.

Ông liếc mắt nhìn qua người đang nhàn nhã khảy quân cờ, hừ nhẹ một tiếng, không cam lòng nói: “Hừ, tôi đây là cho ông nuôi trong nhà một đại khuê nữ(*)!”

(*) Gái lớn chưa gả chồng.

Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần rất nhanh chóng đến biệt thự Hoàng Lập Hàm, vừa bước vào, hai người hơi hơi kinh ngạc.

“Cha, sao cha lại ở đây?” Thượng Quan Ngưng nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên cao lớn bên cạnh Hoàng Lập Hàm, mặc dù trong giọng nói có chút ngạc nhiên, nhưng ngập tràn ý tứ vui vẻ.

Cảnh Dật Thần nhìn sang người bên cạnh Cảnh Trung Tu, theo quán tính sẽ cảm thấy ngạc nhiên, nhưng anh vẫn biết cha cùng Hoàng Lập Hàm quan hệ rất tốt, vì vậy thấy ông ở đây cũng rất bình thường, anh nhàn nhạt gọi một tiếng “Cha”, sau đó quay đầu nhìn Hoàng Lập Hàm gọi một một tiếng “Cậu.”

Cảnh Trung Tu nhìn thấy con trai và con dâu thân thiết với mình, trong lòng đầy vui vẻ, trên mặt cũng hiện ra phơi phới ý cười, nhìn bọn họ gật gù “Ừ” một tiếng.

Hoàng Lập Hàm nghe Thượng Quan Ngưng gọi Cảnh Trung Tu thân mật như vậy, trong lòng dấy lên chua lét.

Tại sao đứa nhỏ ông nhọc lòng nuôi lớn, trưởng thành lại gọi người khác là cha cơ chứ? Vẫn gọi ông là cậu đây này!

Ông rất không vui, hừ lạnh nói: “Eo ôi, có cha liền không cần cậu, sớm biết như vậy khi nhỏ cậu đã không dưỡng con, trực tiếp đưa con đến Cảnh gia cho xong, bỏ bớt *** nhiều tư tưởng, kết quả lớn lên lại không hiếu thảo!”

Thượng Quan Ngưng nhìn thấy dáng vẻ cậu có chút thú vị, cười khúc khích không ngừng, cô đi đến thân mật ôm cánh tay Hoàng Lập Hàm, làm nũng nói: “Cậu nói bậy, trước khi con đến thăm người còn không biết cha cũng ở chỗ này, con nhớ cậu, vậy mà cậu không những không nhớ đến con, còn dữ với con, dọa con sợ đến muốn chạy!”