Suốt ba mươi năm mẹ mất, Cảnh Trung Tu chưa từng chạm qua người phụ nữ khác, Cảnh Dật Thần biết hết, nhưng anh không nghĩ đến, từ lâu cha đã khắc mẹ anh vào sâu thẳm trong xương cốt, mỗi năm đến này giỗ của mẹ, cha luôn coi rằng mẹ đang sống, cùng mẹ ăn cơm, cùng mẹ uống rượu, cùng mẹ tán gẫu.
Bỗng nhiên anh cảm thấy, bản thân hận cha nhiều năm như vậy, thật buồn cười biết bao, bởi vì, người đáng hận cha nhất, có lẽ không phải là anh – con trai ông, mà là chính ông – Cảnh Trung Tu.
Nắm tay Thượng Quan Ngưng đi vào trong xe, Cảnh Dật Thần ôm cô vào ngực, dùng sức lớn đến cô thật khó hô hấp.
Giọt nước mắt lạnh lẽo đậu trên mặt Thượng Quan Ngưng, nhưng không phải của cô.
Viên đạn xuyên qua phổi anh đâm vào tim, anh cũng chưa từng rơi một giọt khóc nào, nhưng hiện tại lại rơi lệ.
Thượng Quan Ngưng ôm chặt anh, nhẹ nhàng hôn lên má, không nói lời nào, yên lặng ở bên cạnh anh, mãi cạnh anh.
Cảnh Dật Thần đau lòng không cách nào đè nén, chỉ có cơ thể ấm áp của Thượng Quan Ngưng đêm đến cho anh một tia an ủi.
Dường như thời gian rất dài, đau đớn trong lòng Cảnh Dật Thần mới chầm chậm tiên tan, anh buông vợ ra, giống như đang nói với vợ, nhưng lại như đang nói với chính mình: “A Ngưng, anh mãi mãi sẽ không xa em.”
Không có em, anh không biết bản thân có thể giống cha hay không, có thể tiếp tục tồn tại, không có em, thế giới của anh chỉ toàn một màu đen u tối, anh sẽ lại là một cái xác không hồn.
Anh không kiên trì được như cha, vì vậy anh không thể mất em.
Tựa như tâm linh tương thông, Thượng Quan Ngưng có thể cảm thấu nội tâm đau đớn của Cảnh Dật Thần, nước mắt cô không kìm được rơi xuống.
“Chúng ta sẽ không xa nhau, sẽ bên nhau mãi mãi.”
Chạng vạng, Cảnh Dật Thần đưa Thượng Quan Ngưng về đến nhà, nhìn sắc trời dần tối, anh lướt qua di động, gọi cho quản gia: “Bác Lộ, cha tôi về nhà chưa?”
Quản gia không nghĩ Cảnh Dật Thần sẽ gọi điện cho ông, càng không nghĩ Cảnh Dật Thần mở miệng ra hỏi không phải người nào khác, mà là người trước nay anh không quan tâm – Cảnh Trung Tu!
Còn nữa, ông không nghe nhầm chứ? Đại thiếu gia gọi “Cha”?!
Đã rất nhiều năm anh chưa gọi từ đó, ngày thường trực tiếp xưng hô tên húy Cảnh Trung Tu, từ chối gọi cha.
Quản gia già kích động lệ nóng doanh tròng(*), vui vẻ vội vàng nói: “Lão gia vẫn chưa về, gần đây ông ấy thức rất khuya, sức khỏe không được tốt, hay là Đại thiếu gia mau đến đưa Ngài ấy về đi!”
(*) Nước mắt vui mừng.
Mỗi năm đến ngày này, đều là quản gia đưa Cảnh Trung Tu uống say không chịu rời đi trở về nhà, năm nay Cảnh Dật Thần chủ động gọi điện, quản gia già là người đã thành tinh nhanh chóng đùn đẩy công việc cho anh, không dễ gì Đại thiếu gia quan tâm ông chủ, trời ơi cơ hội tốt thế này không thể để nó bốc hơi trong vô vọng được.
Ông sợ Cảnh Dật Thần cự tuyệt, muốn mở miệng khuyên bảo vài câu, nào ngờ, bên kia điện thoại im lặng một lát, sau đó truyền đến nhàn nhạt một chữ: “Được!”
Cảnh Dật Thần cúp điện thoại, nói với Thượng Quan Ngưng một tiếng, rồi lái xe đến nghĩa trang Cảnh gia.
Nghĩa trang nằm ở khu vực ngoại thành, có chút xa, vì vậy khi anh đến nơi, màn đêm đã hoàn toàn giăng xuống.
Cảnh Dật Thần dựa vào ánh trăng le lói, nương theo con đường đá cuội nhỏ, chậm rãi đi về phía trước.
Nơi này là nghĩa trang, ban đêm yên tĩnh mà quỷ dị, ban ngày trông những hàng thông xanh um tươi tốt, nhưng tối đến che kín không khí âm u.
Cảnh Dật Thần không thể tưởng tượng, mỗi năm vào ngày này, đều là một mình cha ở đây, chịu đựng nỗi đau mất vợ, sau đó uống đến say mèm, tê liệt chính mình.
Anh đi đến trước mộ mẹ, nhìn thấy dáng vẻ cha ngày ngày nghiêm chỉnh, lúc này đây áo vest tùy ý vứt trên mặt đất, áo sơ mi nhăn nhúm, trước ngực còn dính đầy vết rượu.
Dưới ánh trăng, sắc mặt ông nhợt nhạt, cả người dựa vào mộ bia của mẹ, tựa hồ như thế ông sẽ gần mẹ thêm một ít.
Hơi thở ông hỗn loạn lẩm bẩm tự nói: “Tình nhi, em ở đây một mình lạnh không, có phải em còn giận anh không... Anh sai rồi, em phạt anh được không...”
Kia là người lạnh lùng oai phong, uy nghiêm một cõi Cảnh Trung Tu sao?
Giờ phút này, những ngụy trang kiên cường bề ngoài sạch sẽ biến mất, yếu ớt như một đứa bé bị thương!
Trái tim Cảnh Dật Thần giống như bị người ta nhéo một cái thật mạnh, đau đến anh cũng không thể đứng vững.
Anh hít một hơi thật sâu, nâng cao tay lau hết nước mắt, đi đến cạnh Cảnh Trung Tu.
“Cha, trời tối, nên về nhà.”
Cảnh Trung Tu nghe thấy giọng anh, ngây ngẩn cả người, ông giơ tay dụi hai mắt, lại nhìn lên, phát hiện người trước mắt vẫn là con trai lớn của mình, chứ không phải quản gia người đến đón mỗi năm.
Uống rất nhiều rượu, nên ông nhấn rõ từng chữ lại mơ hồ không rõ, trong giọng nói không che dấu ngạc nhiên: “Sao con lại tới đây?”
Ông muốn đứng lên, nhưng do uống nhiều rượu và thời gian dài chỉ ngồi một kiểu khiến ông gần như đứng không nổi.
Cảnh Dật Thần tiến lên trực tiếp cõng ông trên lưng, sau đó nhẹ giọng nói: “Con đến đón cha về nhà.”
Mặc dù Cảnh Trung Tu say sẩm đến tối sầm, nhưng ý thức ông vô cùng tỉnh táo, ông không quen thân mật với con trai thế này, mặc dù đầu đau như búa bổ tay chân cứng đờ, ông vẫn như cũ nói: “Để cha xuống, cha tự mình đi.”
Tuy nhiên Cảnh Dật Thần vẫn không buông tay, một mặt cõng ông chậm rãi đi trên con đường nhỏ, một mặt nói: “Con nhớ rõ, khi còn nhỏ cha đã cõng con, hiện tại, con đã có thể cõng cha rồi.”
Đó là năm Cảnh Dật Thần bốn tuổi, cùng Cảnh Trung Tu đến đây giỗ ngày mẹ mất, ba tuổi anh đến đây lần đầu tiên vẫn nhớ rõ nơi này mai táng mẹ, anh không tin mẹ chết đi không cần anh nữa, nhất quyết sống chết không chịu đến đây, vì vậy Cảnh Trung Tu cõng anh đến.
Cuộc sống ba mươi mấy năm qua, đó là lần duy nhất cha cõng anh, cho nên ký ức cực kì khắc sâu.
Hiển nhiên Cảnh Trung Tu cũng nhớ đến chuyện năm đó, ông không ngờ, năm con trai chỉ mới bốn tuổi nhưng vẫn nhỡ rõ đến giờ! Ông không kiên quyết tự mình đi nữa, tùy ý để con trai cõng mình đi về phía trước.
Cảnh Dật Thần cõng ông, hốc mắt thong thả chậm rãi biến hồng.
Trong trí nhớ anh cha là một người cao lớn đĩnh bạt, bây giờ đã già, anh cõng ông, rõ ràng không tốn chút sức lực nào, từ khi nào cha lại nhẹ đến vậy?
Cha anh cao một mét tám tám, ít nhất cũng phải nặng trên bảy mươi cân mới đúng, tại sao lại cảm thấy một người chín mươi cân như Thượng Quan Chinh chỉ nặng hơn ông hai mươi ba mươi cân mà thôi!
Có lẽ ở trên lưng con trai, khiến Cảnh Trung Tu thấy rất bình yên, mãi đế lúc Cảnh Dật Thần đặt ông vào xe, ông không còn cưỡng lại tác dụng mạnh mẽ của rượu, ngủ thiếp đi.
Cảnh Dật Thần lái xe đưa Cảnh Trung Tu trở về Cảnh gia, rồi sau đó, trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người, anh cõng Cảnh Trung Tu vào biệt thự, cõng vào phòng khách, cuối cùng cõng ông vào phòng ngủ.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Đại thiếu gia, từ người giúp việc đến vệ sĩ ở Cảnh gia đều biết, bởi vì trước kia chỉ cần đến ngày này, Đại thiếu gia và ông chủ sẽ ầm ĩ một trận, rồi sau đó lão gia sẽ nửa đêm say đến bất tỉnh nhân sự, được quản gia cõng trở về.
Hôm nay, như thế nào hoàn toàn khác?