Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 215: Vợ chồng yêu thương




Bệnh viện Mộc thị, chồng vợ Cảnh Dật Thần và Thượng Quan Ngưng một đôi bị thương, tinh thần và sức khỏe đã tốt lên rất nhiều, mặc dù Cảnh Dật Thần không thể xuống giường, nhưng sắc mặt đã không còn khó coi giống như ngày hôm qua.

Toàn bộ vệ sĩ trong phòng bệnh đều bị anh đuổi ra ngoài, anh không muốn những chuyện vợ chồng anh nhẹ nhàng nói với nhau đều bị vệ sĩ lặng lẽ nghe.

Thượng Quan Ngưng một bước cũng không rời ở bên cạnh chăm sóc anh, bởi vì cánh tay cô bị thương không có cách nào giúp anh nên khi Mộc Thanh đến thay băng, từ đầu đến cuối đều một mình cậu ta làm, nhưng thời điểm y tá đến đưa cơm cô từ chối y tá, dùng cánh tay không bị thương đút anh ăn.

Nói đùa à, chỉ cần nghĩ thôi Thượng Quan Ngưng cũng đã khó chịu muốn chết, nếu để cô tận mắt chứng kiến người phụ nữ khác đút cho anh ăn, cô e rằng bản thân sẽ giận đến mức lửa đốt tô cơm đó thành tro.

Cho dù người phụ nữ này là y tá của bệnh viện, nhưng y tá cũng không được! Chỉ cần là phụ nữ thì đều không được!

Cảnh Dật Thần một lần nữa nhìn cảnh vợ mình đuổi hết ý tá ra bên ngoài, trên gương mặt tái nhợt nhàn nhạt lộ ra ý cười.

Thật là một vại dấm chua!

Có điều, nếu Thượng Quan Ngưng không đuổi họ ra ngoài, Cảnh Dật Thần cũng sẽ không chấp nhận y tá đút cơm cho mình, ngoài Thượng Quan Ngưng đút cơm cho anh, thì ai anh cũng sẽ không đồng ý, bất kể nam hay là nữ, anh thà chịu đựng miệng vết thương bị xé rách, cũng sẽ tự tay cầm muỗng ăn cháo.

Thượng Quan Ngưng bị thương trên cánh tay phải, bởi vì viên đạn ghim vào xương, hai ngày nay đều không thể dùng sức, tất cả đều sử dụng bằng tay trái, nhưng thật ra tay trái hoạt động cũng rất linh hoạt.

Cảnh Dật Thần có thể tự mình ngồi dậy, tuy nhiên Thượng Quan Ngưng giúp anh tiết kiệm sức lực dìu anh dậy.

Cô ấn cái nút phía đầu giường, bộ phận lò xo lập tức được dãn ra, nâng cao lên, điều chỉnh đến vị trí có độ cao thích hợp, cô tắt đi.

Sau đó cô dùng tay trái cầm chiếc khăn bông trắng tinh bỏ vào trong nước ấm, vẫn tiếp tục dùng một tay vắt hơi khô chiếc khăn, lúc này mới nhẹ hàng thả chiếc khăn ra, chầm chậm xoa mặt lau tay cho anh, đến lúc gương mặt anh được sạch sẽ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mới lộ ra một nụ cười.

Cô đặt cháo lên chiếc bàn nhỏ chuyên dụng trong phòng bệnh, trước tiên nếm thử có nóng hay không, chờ cháo nguội một tí, rồi mới múc một muỗng đưa đến miệng Cảnh Dật Thần.

Cảnh Dật Thần nhìn cô chỉ có một tay vẫn không ngừng bận rộn, dường như không rảnh chăm sóc chính bản thân, mà luôn lo lắng cho anh đầu tiên, trong lòng mền nhũn, nhưng lại rối tinh rối mù, vô cùng đau xót.

Nếu gã sát thủ kia không chết, anh chắc chắn, sẽ khiến gã sống còn khó khăn hơn chết, chắn chắn sẽ cho gã ăn thử mùi vị hóa ra chết còn dễ hơn sống!

Nhìn cái muống đưa đến trước mặt, Cảnh Dật Thần phối hợp hé miệng, tràn đầy hạnh phúc nuốt muỗng cháo xuống bụng.

Trước kia mặc dù anh có bị thương nghiêm trọng hay bệnh nặng đến như thế nào, đều không có một người như Thượng Quan Ngưng kiên nhẫn cẩn thận chăm sóc anh, chăm sóc anh tỉ mỉ giống như con trai cô, lau người anh, mặc áo quần cho anh, đút cơm anh.

Cảm giác có một một tri kỉ chăm sóc thật tốt, khiến Cảnh Dật Thần cảm thấy, anh cũng có một người nhà, anh không phải là một người cô đơn.

Nhưng, anh đang ăn, bỗng nhiên nói: “Ngày trước em cũng chăm sóc Tạ Trác Quân giống như thế này?”

Sắc mặt anh trở nên đen thui, giọng nói cũng mang theo sắc thái không vui, kiểu như bảo bối anh nâng niu trong tay bị người ta cướp mất.

Thượng Quan Ngưng ngây người, ngay sau đó bật cười.

Cô đút muỗng cháo cuối cùng vào miệng Cảnh Dật Thần cười nói: “Anh đoán sai rồi! Em không đút anh ta ăn, bởi vì khi đó anh ta mới từ người thực vật tỉnh dậy, các chức năng trong cơ thể bị thoái hóa nghiêm trọng, vì để cho anh ta sớm hồi phục, bác sĩ đã dặn dò, phải để cho chính anh ta cầm đũa ăn mới được. Vì vậy, em và hai người hộ lí không đút anh ta ăn.”

“Và, mặc dù em đã đính hôn với anh ta, nhưng không nói chyện nhiều với anh ta, mà những chuyện này lại tương đối thân mật, em ngượng ngùng không dám làm, cho nên tất cả đều do hai hộ lí làm, em giống như người chịu trách nhiệm trò chuyện xưa cũ với anh ta!”

Rốt cuộc Thượng Quan Ngưng có bao nhiêu nhút nhát, nếu không phải Cảnh Dật Thần hiểu rõ, cô tuyệt đối sẽ không tùy tiện tiếp xúc với người khác phái. Thời điểm anh mới vừa kết hôn với Thượng Quan Ngưng, chỉ chạm vào tay cô, cô đã đỏ mặt hơn nửa ngày, chỉ cần nói một câu hơi xấu xa, đến lỗ tai cô cũng ửng hồng.

Trong lòng Cảnh Dật Thần vui vẻ lên, lại tính tình trẻ con đưa ra yêu cầu: “Anh đây cũng muốn trò chuyện xưa cũ!”

Thượng Quan Ngưng tính cách thật sự tốt cười cười, điều chỉnh cho giường hạ thấp xuống một tí, giọng nói mềm mại: “Được, Cảnh Đại Bảo, nhưng, anh có thể cho vợ anh ăn cơm trước, chờ đến khi cô ấy no sẽ trò chuyện xưa cũ với anh?”

Cảnh Đại Bảo?

Cái tên trẻ con này đúng là khó nghe!

Tuy nhiên, Cảnh Dật Thần chưa có giây phút kháng nghị, Thượng Quan Ngưng đã bày ra vẻ mặt đắc ý nói: “Thế nào, tên này không tồi nhỉ? Nếu không, tương lai đợi chúng ta có con trai hãy gọi là Cảnh Đại Bảo, thuận miệng lại dễ nhớ, cảm giác nghe xong rất có phúc khí.”

Cảnh Dật Thần nháy nháy mắt tối sầm, anh bất đắc dĩ mở miệng nói: “Cô vợ trẻ con của anh, em có thể sơ sài định đoạt tên gọi con trai anh? Em tốt xấu cũng nên trưng cầu một một chút ý kiến của cha nó, phải không?”

Đây chính là người thừa kế tương lai của Cảnh gia, tuyệt đối không thể để Thượng Quan Ngưng bay nhảy đặt tên, cô đặt tên con đúng là trẻ con chết đi được!

Nhưng mấu chốt là, đến khi nào bọn họ mới có con? Kết hôn cũng đã được nửa năm, cũng không thấy động tĩnh, ngoảnh lại phải yêu cầu Mộc Thanh xem qua.

Anh nhìn Thượng Quan ngưng dùng một tay ăn cơm sáng, nhìn sang cánh tay bị thương của cô, xóa tan ý tưởng để cô trò chuyện xưa cũ.

Đợi đến khi cô cơm nước xong, y tá đến thu dọn bàn ăn, Cảnh Dật Thần vỗ vỗ bàn tay lên phần giường không người bên cạnh, “Đến đây, nằm nơi này.”

“Em lộn xộn sẽ chạm vào vết thương của anh” Thượng Quan Ngưng không đồng ý, “Không phải anh muốn nghe chuyện xưa sao? Em ngồi bên cạnh anh kể, được không?”

“Anh không phải trẻ nít ba tuổi, càng không phải người thực vật bị thối cả đầu óc, nghe chuyện xưa cái gì! Là trêu chọc em, ngoan, nằm cạnh anh, anh muốn ôm em. Em còn không tới, anh sẽ xuống giường ôm em lên.”

Thượng Quan Ngưng lập tức thỏa hiệp: “Được được được, em và anh cùng nằm bên nhau là được, anh không được nhúc nhích!”

Cảnh Dật Thần rất có khả năng làm như vậy, nhỡ anh xuống giường, chắc chắn miệng vết thương sẽ bị rách ra chảy máu.

Thượng Quan Ngưng bỏ dép lê, trên người mặc chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình, leo lên giường nằm cạnh người có đồng phục bệnh nhân giống mình, nhưng người đó vẫn đẹp trai như cũ – Cảnh Dật Thần.

Cảnh Dật Thần vươn tay ôm lấy cô, Thượng Quan Ngưng cũng duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo dày rộng săn chắc của anh, hai người nhanh chóng cảm thấy bình tĩnh thoải mái đi rất nhiều.

“Dật Thần, sau này, không được làm vậy, em rất sợ.”

Giọng Thượng Quan Ngưng rất nhỏ, mang theo một chút giọng mũi. Chuyện phát sinh của hai ngày trước, hiện tại cô nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ cần nhớ lại, cả trái tim nhói đau, không kiểm soát muốn khóc.

Cảnh Dật Thần hiểu lời cô, anh không quan tâm miệng vết thương đang đau, quay đầu hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Không có sau này.”

Nếu có sau này, anh vẫn sẽ che trước người em, không chút do dự.