Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 149: Ngụy trang




Trên mặt Tạ Trác Quân truyền đến cảm giác đau đớn, tới khi bác sĩ bôi thuốc xong băng bó lại, hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Thượng Quan Ngưng không nghĩ tới, Tạ Trác Quân sẽ che chở cho mình.

Vào lúc hắn chạy tới chỗ cô, trong lòng cô không rõ cảm giác gì, có kinh ngạc cũng có biết ơn.

Cô cho rằng có Thượng Quan Nhu Tuyết ở đây, cô sẽ vĩnh viễn bị xem nhẹ không một ai nhìn tới.

Hóa ra, Tạ Trác Quân cũng không phải hoàn toàn không để ý tới cô?

Bốn năm trước nếu xảy ra chuyện này hẳn cô sẽ cảm động tới mức rơi lệ? Đối với Tạ Trác Quân chỉ sợ càng thêm một lòng một dạ?

Mà hiện tại, cô chỉ có một chút cảm kích chứ không có cảm động.

Bởi vì vĩnh viễn không thể xóa nhòa những vết thương đã tạo ra.

Cô nhìn thấy băng gạc trên mặt Tạ Trác Quân, vẫn là nói câu: “Cám ơn.”

Tạ Trác Quân quay đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Thượng Quan Ngưng, lần đầu tiên cảm thấy dù cô đang đứng trước mặt hắn, nhưng vẫn cảm nhận được hắn và cô đã cách rất xa.

“Đừng ngại, là việc tôi nên làm.” Hắn thấp giọng nói, không rõ là vì vết thương trên mặt hay là vết thương trong lòng.

Thượng Quan Ngưng cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với Tạ Trác Quân, thấy hắn đã không có việc gì, đứng dậy nói: “Anh nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi thăm ba tôi.”

Cô nói xong liền đi ra ngoài cũng không có nhìn hắn một cái.

Trên giường bệnh ở một gian phòng khác, Thượng Quan Chinh luôn luôn oai phong hơn người, sắc mặt tái nhợt nằm đó giống như những ông lão bình thường khác, khuôn mặt đầy nếp nhăn, mái tóc điểm bạc, đã không còn hình ảnh mãnh mẽ mà ngạo mạn như xưa.

Trong phòng chỉ có một mình ông lẳng lặng nằm trên giường, Dương Văn Xu và Thượng Quan Nhu Tuyết đều không có ở đây.

Ông vẫn trong tình trạng hôn mê, chưa có tỉnh lại.

Bác sĩ nói, cơ thể ông không có vấn đề nhưng vì đột ngột chịu kích thích quá lớn, tâm lý không thừa nhận nổi nên mới ngất xỉu, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày thì sẽ tốt hơn.

Giờ phút này Thượng Quan Ngưng đã biết rõ vì sao Thượng Quan Chinh bị ngất, cô cảm thấy rất đau lòng.

Cô vẫn còn nhớ rõ ngày mẹ cô tự sát, Thượng Quan Chinh ngoại trừ có chút đau lòng cùng hoảng sợ cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Hôm nay, ông chỉ không thể lên làm Thị trưởng tiếp tục giữ chức Phó thị trưởng, vậy mà ông lại không thể chấp nhận nổi vì quá tức giận mà bị ngất.

Ở trong lòng ông chức vị và quyền lực quan trọng hơn tất cả, ông có thể mất đi người vợ có thể hi sinh con gái, thậm chí có thể vứt bỏ danh dự, chỉ duy nhất không thể tiếp nhận chuyện bị mất chức vị.

Thượng Quan Ngưng không hiểu ông đã hơn năm mươi tuổi, vì cái gì còn muốn liều mạng trèo lên cao? Với địa vị của ông bây giờ rất nhiều người bình thường muốn mà không được, chính là ông mãi không biết đủ.

Cô hy vọng ông chỉ là một người ba bình thường không phải là một Phó thị trưởng.

Thượng Quan Ngưng biết ông không có vấn đề gì, ngồi một lúc liền muốn đi, cô từ nhỏ đến lớn đều không thân thiết với ông, tất cả tình thương của một người ba ông đều dành cho Thượng Quan Nhu Tuyết, giờ phút này ngồi ở bên người ông làm cô cảm thấy đang ngồi bên một người xa lạ.

Nhưng Thượng Quan Ngưng chưa kịp đi ra ngoài thì Thượng Quan Nhu Tuyết đã bước vào.

Cô ta đôi mắt hơi đỏ có lẽ là đã khóc.

Hẳn là vì Tạ Trác Quân bị Dương Văn Xu làm bị thương.

Nhớ tới khuôn mặt dữ tợn của Dương Văn Xu, giơ đôi tay nhào về phía cô, Thượng Quan Ngưng liền cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Không biết là do Thượng Quan Chinh bị ngất đi, hay do bà ta vẫn luôn hận cô, Dương Văn Xu liền phá bỏ hình tượng hiền thục của mình nhiều năm nay.

Mà Thượng Quan Nhu Tuyết vẫn là bộ dáng điềm đạm đáng yêu, dịu dàng lương thiện, không biết cô ta lại muốn giở trò gì.

“Chị, ba bỗng nhiêu bị ngất, em thật sự rất lo lắng, ba sẽ không bị làm sao đúng không?”

“Ở đây không có người ngoài,cô có thể nói thẳng đi cứ luôn giả vờ như vậy đến tôi cũng cảm thấy mệt!”

Thượng Quan Ngưng đã sớm biết rõ khả năng diễn xuất của Thượng Quan Nhu Tuyết, giờ phút này một chút cũng không bị ảnh hưởng.

“Chị, em cùng Trác Quân muốn kết hôn, chị có thể bỏ qua quá khứ chúc phúc cho bọn em được không?” Thượng Quan Nhu Tuyết đôi mắt rưng rưng, giống như đang chịu oan ức rất lớn.

“Buông tay thì có thể nhưng chúc phúc thì không thể nào, tôi không nguyền rủa là đã rất tốt với hai người rồi! Nếu cô còn tiếp tục tới khoe làm người thứ ba thành công, thì không cần phải nói thêm gì nữa, bốn năm trước cô bò lên giường của hắn cô liền thành công. Người đàn ông đã bị người khác dùng tôi không cần!”

Thượng Quan Ngưng cười lạnh mở cửa bước ra ngoài.

Thượng Quan Nhu Tuyết theo sát cô bước ra ngoài, ở sau lưng không ngừng gọi “Chị”, làm cho mọi người đều chú ý tới các cô.

Khi Thượng Quan Ngưng đi tới trước cầu thang, Thượng Quan Nhu Tuyết đã chạy tới.

Cầu thang này rất ít người, Thượng Quan Nhu Tuyết lấy tay ngăn cản cô lại, khóc lóc nói: “Chị, ba đã bệnh thành như vậy, chị không chăm sóc ba liền muốn đi sao? Ba rất thương chị, sao chị có thể ác tới như vậy?”

Thượng Quan Ngưng vừa định mở miệng, đầu gối liền cảm thấy đau nhức, cơ thể cô không khống chế được mà ngã xuống.

Phía dưới chính là mười mấy bậc cầu thang rất cao, nếu ngã xuống không chết cũng nửa đời tàn phế!

Thượng Quan Nhu Tuyết thật ác độc, cố ý nói chuyện với cô để phân tán sự chú ý sau đó đá mạnh vào đầu gối!

Nhưng là, cảnh tượng bị ngã xuống lại không có xảy ra, cô lại rơi vào lồng ngực ấm áp quen thuộc.

“Để ý một chút, về sau không thể một mình gặp cô ta, anh sẽ lo lắng.”

GIọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, mang theo dày đặc sự quan tâm cùng tức giận.

Thượng Quan Ngưng từ trong ngực hắn ngước lên, vui vẻ nói: “Sao anh lại tới đây?”

“Vợ của anh đi ra ngoài, người làm chồng như anh tới làm người bảo vệ kiêm tài xế, tránh cho em bị người khác bắt nạt” khóe môi Cảnh Dật Nhiên lộ ra chút tươi cười, có chút cưng chiều sờ tóc cô.

Sau đó hắn cong lưng, nhẹ nhàng xoa đầu gối bị Thượng Quan Nhu Tuyết đá trúng, có chút đau lòng hỏi: “Còn đau không? Có nặng lắm không? Anh mang em đi tìm Mộc Thanh nhìn thử một chút!”

Thượng Quan Ngưng lắc đầu ôm lấy eo hắn, nhẹ giọng nói: “Không cần, có anh ở đây là đủ rồi, nhìn thấy anh thì cảm thấy không còn đau nữa.”

Vừa nãy cô rất sợ mình bị ngã xuống dưới, chính ở thời điểm cô cần hắn nhất, hắn liền xuất hiện.

Cô cảm thấy mình giống như cô bé lọ lem trong truyện cổ tích, mà Cảnh Dật Thần chính là bạch mã Hoàng tử luôn bảo vệ cô.

Đây là lần đầu tiên Thượng Quan Ngưng nói với Cảnh Dật Thần những lời này, cô luôn luôn ngại ngùng cũng sẽ không làm nũng, hôm nay thế nhưng lại thân mật nói với hắn những lời không muốn xa rời, làm tâm hắn trong nháy mắt rung động.

Cảnh Dật Thần không nhịn nổi liền hôn cô một cái, sau đó đem cô ôm lên hướng cầu thanh đi xuống.

Hắn không thèm nhìn Thượng Quan Nhu Tuyết, dùng giọng nói lạnh lùng như mọi khi nói: “Việc ngày hôm nay tôi sẽ thay A Ngưng đòi lại cả vốn lẫn lời mong rằng cô đừng chết quá sớm có thể sống tới lúc đó!”