Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 139: Đuổi đi (1)




Thượng Quan Ngưng nhận lấy chiếc khăn xem kĩ một lượt, mới nhìn chỉ là một chiếc khăn trắng bình thường, thêu chữ Cảnh theo thể chữ triện, góc khăn có thêu mấy chữ rất bình thường.

Cảnh Dật Thần thấy cô phát hiện chữ trên chiếc khăn, nhẹ giọng nói: “Mỗi người trong Cảnh gia dùng khăn đều không giống nhau, chữ được thêu lên kia đại biểu anh là con trai trưởng đời thứ 8, là tượng trưng thân phận người thừa kế Cảnh gia. Chiếc khăn này, anh cho em sẽ không có kẻ nào dám không nể mặt. Đây là vật đại biểu thân phận, như Cảnh Dật Nhiên là người tùy tiện ở bên ngoài có rất nhiều phụ nữ, hắn cũng chưa từng đem khăn làm quà tặng.”

Nhắc tới Cảnh Dật Nhiên, ánh mắt Cảnh Dật Thần có chút lạnh lẽo.

Hắn cùng Cảnh Dật Nhiên đã kết thù từ lâu, vốn là việc riêng của hai người không nên ảnh hưởng đến người vô tội như Thượng Quan Ngưng, nhưng hắn ta làm việc luôn không có nguyên tắc căn bản không quan tâm đến việc Thượng Quan Ngưng có phải vô tội hay không.

Cho nên, Cảnh Dật Thần cũng sử dụng thủ đoạn hung ác, chắc chắn đêm nay sẽ cho hắn một kinh ngạc thật lớn!

Thượng Quan Ngưng chăm chú nhìn thủ công tinh xảo của chiếc khăn, không chú ý tới ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh Dật Thần.

Cô bỗng nhiên nhớ lại, lúc cô và Cảnh Dật Thần mới quen nhau cùng đi đánh tennis, Cảnh Dật Thần đưa khăn cho cô lau mồ hôi, lau xong cảm thấy xấu hổ vì làm bẩn liền nghĩ đem về giặt sạch sẽ rồi trả lại, liền trực tiếp nhét cái khăn vào túi mình!

Không nghĩ tới chiếc khăn của hắn lại quan trọng như vậy!

Lúc ấy cô không suy nghĩ gì liền cầm chiếc khăn, về sau hai người kết hôn phát hiện hắn có một ngăn tủ chứa toàn chiếc khăn giống vậy, liền không mang trả lại cho hắn nữa.

“Anh sớm như vậy đã đưa cho em chiếc khăn là đã có ý nghĩ xấu từ lâu?”

Thượng Quan Ngưng rúc trong ngực hắn, đem chiếc khăn bị dính rượu nho quấn quanh ngón tay, nháy mắt hỏi Cảnh Dật Thần.

Cảnh Dật Thần nhéo khuôn mặt cô, trên mặt ít khi lộ ra chút dịu dàng: “Anh lúc đó còn chưa rõ ràng tình cảm của mình, chỉ cảm thấy ở bên em rất thoải mái, anh không thích dùng đồ của người khác, cũng không thích người khác dùng đồ của mình, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy em tiếp xúc với em, anh cũng không có phản ứng quá khích.”

Thượng Quan Ngưng cũng không biết Cảnh Dật Thần có tật xấu không thích người khác đụng chạm, bởi vì lần đầu tiên gặp cô hắn cũng không có biểu hiện ra.

Cho nên cô không hiểu ý nghĩa của “Phản ứng quá khích” là gì.

Cô chỉ hiểu rõ, Cảnh Dật Thần vòng một vòng lớn, nửa câu âu yếm cũng không nói nhưng ở mỗi chữ nói ra đều thể hiện tình yêu.

Cô cười ngọt ngào, nhìn lái xe A Hổ ở phía trước đang chăm chú để ý tình hình giao thông không có để ý tới bọn họ.

Cô nhanh chóng ngẩng đầu hôn Cảnh Dật Thần, sau đó nhỏ giọng nói thầm: “Anh rõ ràng là thích em lại còn không chịu nói ra.”

Thượng Quan Ngưng khó có khi chủ động, giờ phút này tâm tình Cảnh Dật Thần rất tốt, ý cười nơi khóe môi càng sâu hơn, nhẹ giọng nói: “Anh có từng nói qua, bảo bối, anh yêu em!”

Hắn biết ngày thường rất ít nói lại không am hiểu lời ngon tiếng ngọt, cho nên hắn vẫn luôn nỗ lực biểu lộ ra, làm Thượng Quan Ngưng cảm nhận được tình yêu cùng sự quan tâm của hắn.

Hắn trước kia cảm thấy chính mình sẽ không nói ra những lời yêu đương buồn nôn như trong phim, chính là hiện tại hắn cảm thấy nói ba từ này rất tự nhiên.

Bởi vì hắn muốn nói ra.

Thượng Quan Ngưng nghe được ba chữ này trong lòng từng gợn sóng, hồi lâu cô mới ngượng ngùng nhỏ giọng đáp: “Em cũng yêu anh!”

Thượng Quan Ngưng trước kia cũng cảm thấy những lời này rất buồn nôn, nhưng bây giờ nói ra trong lòng cô ngoài ngại ngùng thì còn có hạnh phúc.

Thời điểm hai người yêu nhau, tuy rằng đối phương có thể cảm nhận đươc, nhưng như cũ vẫn cần phải biểu đạt bằng lời nói, một câu đơn giản “Anh yêu em”, có thể thay thế trăm ngàn lời nói, làm hai trái tim tới gần nhau hơn cho tới khi hòa vào làm một. 

Cảnh Dật Thần trong lòng vừa động, liền nhắm đôi môi hồng nhuận của cô hôn xuống.

Bởi vì đang ở trong xe, Cảnh Dật Thần không có hôn sâu, hắn chỉ hôn nhẹ một chút liền rời đi, nhìn Thương Quan Ngưng giống như chưa đã thèm, liền cười nhẹ nói: “Trở về lại tiếp tục thỏa mãn em!” 

Thượng Quan Ngưng xấu hổ, cô chỉ muốn hôn nhẹ hắn, cũng không có ý muốn tiếp tục nhưng Cảnh Dật Thần lại cố tình xuyên tạc, cô tức giận liền nhéo thịt bên hông hắn.

Mãi cho tới khi về đến nhà mặt cô vẫn còn đỏ bừng —— xấu hổ.

Về đến nhà, Thượng Quan Ngưng lập tức vào phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ chính mình, trên người toàn mùi rượu vang đỏ khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Cảnh Dật Thần cũng đã đi tắm, hắn là muốn theo Thượng Quan Ngưng cùng nhau tắm nhưng cô không chịu, hắn đành phải tới phòng tắm khác. Hắn hiện tại cảm thấy vô cùng tức giận, tại sao căn hộ này lại có hai phòng tắm!

Tắm rửa xong, hắn không thèm để ý liền ôm thân thể mềm mại của Thượng Quan Ngưng vào trong ngực, vì mới tắm xong nên trên người cô có mùi thơm nhẹ nhàng, cực kì dễ ngửi.

Thượng Quan Ngưng ngăn cản bàn tay hắn đang đùa nghịch trên người mình, lo lắng hỏi: “Việc ngày hôm nay, có gây phiền phức quá lớn hay không?”

Cô tuy biết Cảnh Dật Thần có thực lực mạnh, nhưng vẫn lo lắng hôm nay chọc tới nhiều người như vậy sẽ gây cho hắn phiền phức, cho nên trong lòng có phần lo lắng.

Cảnh Dật Thần né tránh tay cô, tiếp tục vuốt ve từng đường cong lả lướt, khiến cô run rẩy vì khoái cảm, hắn cắn nhẹ lỗ tai trắng mịn của cô, dùng giọng nói gợi cảm thấp giọng nói: “Có gây chuyện lớn hơn nữa chồng em cũng xử lý được, sắp tới không được tiếp tục gây chuyện như hôm nay với mấy người kia nữa, trực tiếp gọi Lý Dũng tới giải quyết là được, đánh chết đều tính lên người anh, cam đoan không ai dám ý kiến.”

“Ừ……”

“Em tính toán khen thưởng chồng em như thế nào?”

“Đây không phải chuyện anh nên làm sao? Không biết xấu hổ còn đòi thưởng?”

“Vậy tốt, em không khen thưởng cũng không sao, liền trả nợ hai ngày trước đó đã, khen thưởng gì đó chúng ta cứ từ từ thương lượng……”

……

Một đêm tình cảm tốt đẹp, sáng sớm không khí đặc biệt tươi mát, tràn ngập tinh thần phấn chấn cùng hy vọng.

Khi Thượng Quan Ngưng tỉnh lại, bên cạnh đã không còn bóng người.

Cảnh Dật Thần luôn luôn dậy sớm, nhưng hôm nay hắn lại đặc biệt dậy sớm hơn mọi khi, không đợi Thượng Quan Ngưng tỉnh hắn đã lái xe đi sân bay.

Sương sớm mông lung, hơi nước mờ mịt, làm cho thành phố A sáng sớm đặc biệt đẹp hơn.

Chỉ có sân bay nằm riêng biệt ở nơi khác, nên không thể hưởng thụ được vẻ đẹp ở bờ biển lúc sáng sớm.

Đường Vận lúc này đang ở phòng chờ khách quý khóc lóc ồn ào, làm ảnh hưởng tới các vị khách khác khó chịu nhíu mày.

Cũng may những người ở đây rất nhanh sẽ rời khỏi, mà Đường Vận vẫn sống chết không chịu đi vào, Lý Dũng cùng thuộc hạ phụ trách bảo vệ không còn cách nào liền gọi cho Cảnh Dật Thần.

“Nhanh gọi Dật Thần tới! Tôi sẽ không dễ dàng rời đi như vậy, trước hắn một mực đòi đón tôi về, đến lúc tôi trở về lại muốn đuổi đi? Chuyện này nhất định không thể nào xảy ra chắc chắn là Thượng Quan Ngưng lòng dạ độc ác xúi giục đòi đưa tôi đi! Hừ, tôi nhất quyết không lên máy bay, xem các người định tính thế nào!”