Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 121: Tâm bệnh




Nước mắt Đường Vận đột ngột soàn soạt rơi xuống, khóc lóc nói: “Anh là của em! Cô ta không có tư cách kết hôn với anh, anh đừng quên, mạng sống của anh là của em!”

Cả người Cảnh Dật Thần cứng đờ, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, anh vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, qua một hồi lâu sắc mặt mới dần trở lại bình thường.

Quá khứ dường như gió cuốn qua trong đầu anh, khoảnh khắc Đường Vận cứu anh tựa hồ xảy ra trước mắt, anh nhắm mắt lại, cố gắng khắc chế biểu tình trên mặt khuôn mặt không quá lạnh lùng.

Anh quay đầu, dùng ngữ khí ôn hòa nói với Đường Vận: “Tôi đã kết hôn, đây là sự thật không thể thay đổi, tương lai em cũng sẽ kết hôn. Không phải bạn trai em ở Mỹ sao? Tôi có thể đón cậu ta sang đây, hoặc là, nếu em cảm thấy không thích quê hương, cũng có thể trở về Mỹ.”

Đường Vận nghe xong, khóc lóc nhào vào lồng ngực Cảnh Dật Thần, lớn tiếng nói: “Em không yêu William, em yêu anh! Em sẽ không đi đâu cả, em phải kết hôn với anh, không phải anh cũng không yêu người vợ kia sao? Tại sao còn chưa ly hôn với cô ta!”

Cảnh Dật Thần nhịn xuống cảm giác buồn nôn khi có người khác đụng chạm mãnh liệt vào anh, nhịn xuống loại cảm giác ghê tởm, chậm rãi, kiên định đẩy Đường Vận ra khỏi ngực mình: “Tôi sẽ không bao giờ ly hôn với cô ấy.”

Đường Vận thấy anh đẩy mình ra, tính nết hẹp hòi nháo động, một hai phải chui vào trong ngực anh.

Dựa vào cái gì Thượng Quan Ngưng hôn anh anh đều không có việc gì, còn cô chạm vào anh một chút cũng không được! Cô càng muốn ôm anh, cô cũng muốn hôn anh!

Cảnh Dật Thần lại bị cô nhào vào, cảm giác ứ đọng buồn nôn trong người đã hoàn toàn không thể đè nén, anh đẩy ngã cô trên mặt đất, dựa vào tường nôn khan.

Nhân viên phục vụ trong tiệm nhìn thấy hai người bọn họ cãi nhau, căn bản không dám thuyết phục, lặng lẽ cất bộ ấm trà Tử Sa Thượng Quan Ngưng đã chọn trị giá hai mươi vạn kia cẩn thận bọc kĩ, bây giờ nhìn thấy Cảnh Dật Thần có phản ứng lớn như vậy, bước về phía trước muốn giúp đỡ anh, muốn hỏi anh có bị nghiêm trọng lắm không, lại bị anh gay gắt đẩy ra: “Đừng chạm vào tôi!”

Anh nói xong, liền che ngực lại sắc mặt nhợt nhạt, loạng choạng từ trong cửa tiệm bước ra ngoài.

Đường Vận mặt đầy thất vọng cùng không cam lòng, Cảnh Dật Thần vẫn vô cùng chán ghét ai đụng chạm vào người anh, nhưng tại sao lại có thể chấp nhận Thượng Quan Ngưng chạm vào người anh, thậm chí hôn anh!

Cô nhanh chóng đứng dậy, mở cửa muốn đuổi theo anh.

Nhân viên phục vụ thấy cô lập tức đứng dậy vội vàng ngăn lại, lịch sự hỏi: “Cô gái trẻ này, cô vừa mới làm vỡ bình hoa còn chưa bồi thường, mong cô trả lại khoản tiền rồi hãy rời đi!”

Đường Vận bị cô ấy ngăn lại, không chút nghĩ ngợi tát một phát vào mặt nhân viên phục vụ: “Cút! Bản tiểu thư có rất nhiều tiền!”

Người phục vì bị cô đánh trở tay không kịp, đột ngột té xuống đất, trơ mắt nhìn Đường Vận chạy ra ngoài.

Trong khi người phục vụ chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát, A Hổ cao lớn thật thà bước vào: “Làm phiền cô gói bộ trà Thiếu phu nhân nhà tôi vừa mới chọn, đồng thời có một cô gái nhìn qua có vẻ vô cùng kiêu ngạo làm vỡ bình hoa của các người, hãy kiểm tra tất cả bao nhiêu tiền.”

Khuôn mặt đẹp trai của Cảnh Dật Thần tái nhợt không một tia huyết sắc, cả người dựa vào trên xe, mở lớn miệng thở dốc, khuôn ngực kịch liệt phập phồng.

Kể từ khi sống chung với Thượng Quan Ngưng, tật xấu không thể để người khác đụng chạm của anh đã giảm bớt rất nhiều, những đụng chạm rất nhỏ sẽ không khiến anh nảy sinh phản ứng bài trừ mạnh mẽ, nhiều nhất cũng chỉ là không thoải mái mà thôi. Hơn nữa, Thượng Quan Ngưng chạm vào anh, anh hoàn toàn không có chuyện gì, vì vậy anh đã nghĩ bản thân trở lại bình thường.

Hôm nay bị Đường Vận bất chấp nhào vào trong ngực, khiến cho bệnh cũ của anh – đây là tâm bệnh, không phải là thói quen sạch sẽ, điều này trong lòng anh vô cùng rõ ràng.

Căn bệnh này có liên quan đến quá khứ của anh, mà anh đã từng cùng Đường Vận trải qua sự việc kia, làm cho bệnh càng tồi tệ hơn.

Những lúc tái phát, anh thường cố gắng ngăn chặn, không muốn nghĩ đến, hôm nay bởi vì Đường Vận dấy lên, anh mới hoàn toàn không thể khống chế.

Anh kéo dài một lúc lâu, sắc mặt mới có chút tốt lên.

Bên tai vang lên âm thanh ai oán mà sắc nhọn: “Anh chán ghét em vậy sao? Em làm anh ghê tởm sao?!”

Cảnh Dật Thần ngẩng đầu, nhìn bộ dạng thương tâm muốn chết của Đường Vận, trong lòng có chút ăn năn, nhàn nhạt nói: “Em cũng biết, đây không phải là do em, tôi vẫn luôn không thích bị bất kì ai đụng chạm, không hề liên quan đến em.”

Âm thanh Đường Vận bỗng nhiên trở nên điên cuồng, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo méo mó đi, lại có vẻ dữ tợn đáng sợ: “Vậy tại sao người phụ nữ kia có thể chạm vào anh?! Anh gạt người! Trước kia anh nói tương lai sẽ không bao giờ kết hôn, anh sẽ không bao giờ có vợ, cho nên em mới cam tâm tình nguyện giữ khoảng cách với anh, sợ rằng nếu tiếp xúc sẽ làm anh chán ghét! Nhưng hiện tại như thế nào?! Anh đã kết hôn, có vợ, cuộc sống của anh viên mãn hạnh phúc, còn em như thế nào?! Em vì anh chịu đựng nhiều như vậy, tại sao chỉ ôm anh một chút cũng không được!”

Cảnh Dật Thần không thích một Đường Vận như vậy, mặc dù ngày thường cô ta hay tùy hứng làm bậy, tính tình vô cùng nhỏ nhen, cũng không giống như bây giờ, trong ánh mắt cô lộ ra biểu hiện không nên có của một cô gái thật sự hung ác nham hiểm cùng tàn nhẫn.

Thứ ánh mắt này, anh đã gặp qua rất nhiều, nhưng đó đều là những người phải trải qua cuộc sống cực kì khắc nghiệt *** mới có.

Đường Vận dùng loại ánh mắt này nhìn anh, làm người anh rất không thoải mái.

Anh đứng thẳng người lên, mặc dù sắc mặt như cũ có chút nhợt nhạt, nhưng thần thái đã khôi phục lại như ngày thường thong dong lãnh đạm.

“Thượng Quan Ngưng và em không giống nhau, từ ngày đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã không có có cảm giác bài xích khi tiếp xúc với cô ấy. Trước kia tôi nói sẽ không kết hôn, chỉ là vì vẫn không gặp được người thích hợp mà thôi. Hơn nữa, tôi vẫn luôn khuyên em cách xa tôi một chút, tôi cũng đã nhiều lần nói với em, giữa chúng ta sẽ không bao giờ có bất cứ kết quả gì, là chính em vẫn luôn tự mình gạt mình mà thôi.”

“Ha ha ha, được, thật tốt! Ả tiện nhân kia và em không giống nhau đúng không? Hiện tại em sẽ đi giết cô ta, có bản lĩnh anh giết em luôn đi!” Đường Vận điên cuồng cười to, sau đó xoay người đi rất nhanh, muốn đi giết Thượng Quan Ngưng.

Con ngươi Cảnh Dật Thần trở nên băng giá, ngay lúc này anh nhận ra, bản thân đưa Đường Vận về nước là một việc làm sai lầm.

Mười năm kia, tính cách Đường Vận đã trở nên ác độc như vậy, hay là mười năm trước anh đã quá nhẹ dạ, chỉ đơn giản không hề nhận thấy Đường Vận tính cách ác độc?

Cứ nghĩ rằng tìm được Đường Vận, là có thể kết thúc mười năm cơn ác mộng của anh, không nghĩ đến, bây giờ cơn ác mộng mới chính thức bắt đầu.

Anh nhìn Đường Vận giống hệt một kẻ điên, ở trong trung tâm mua sắm chạy đi chạy lại tìm Thượng Quan Ngưng, rút điện thoại gọi cho Lý Dũng người phụ trách an toàn của Đường Vận.

“Hiện tại Đường tiểu thư cảm xúc không ổn định, nhanh chóng đưa cô ấy về nhà, không để cho cô ấy làm Thiếu phu nhân bị thương. Mặc kệ sau này cô ấy đi nơi nào, đều phải theo dõi chặt chẽ, không được để cho cô ấy làm ra bất cứ chuyện gì sai lầm, có chuyện gì ngay lập tức gọi điện thoại cho tôi.”

Lý Dũng vẫn luôn đi theo Đường Vân rất nhanh đáp ứng, sau đó vẫy tay ra tín hiệu đưa Đường Vận đi.

Trong đám người lập tức xuất hiện hai người đàn ông cao ốm gầy gò, ngăn cản đường đi của Đường Vận, không đếm xỉa đến cô ta kêu gào giãy giụa, dễ dàng đưa cô ta rời khỏi.

Vốn dĩ Đường Vận vô cùng hưởng thụ việc bản thân đi đâu cũng đều có người ở phía sau hộ tống bảo vệ nhìn thật phô trương, thời khắc này hận muốn giết chết những người này.