Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 110: Hai người đều rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?




Thượng Quan Ngưng không nghĩ tới là Đường Vận ngày nào cũng tới.

Tập Đoàn Cảnh Thịnh là cao ốc bận rộn nhất, mọi người làm ở đây đều rất nghiêm túc làm việc, Đường Vận ngày nào cũng đứng ở đó, hấp dẫn hết mọi ánh mắt tò mò, cô chắc chắn là mấy ngày hôm nay nhân viên ở Cảnh Thịnh đang bàn luận rất sôi nổi.

Cứ như thế này sẽ quấy rối nghiêm trọng tới công việc của mọi người, ví dụ như Mễ Hiểu Hiểu cũng trở thành bà cô chuyên bát quái.

Cô vỗ vỗ vào tay Mễ Hiểu Hiểu, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt nói: “Này, mau trở về văn phòng làm việc đi, cô ấy cũng đâu có cướp đi chồng của cậu, cậu gấp gáp gì chứ."

“Tôi không phải vì cô mà sốt ruột sao? Cô rốt cuộc ly hay không ly hôn? Không ly hôn thì mau ly hôn đi, tóm chắc tổng giám đốc, đừng để cái nữ nhân gê tởm kia cướp mất thì.."

Thượng Quan Ngưng không rảnh cùng cô tranh luận, cùng cô nói vài câu rồi liền kêu người dẫn đường đến.

Cô không cùng Đường Vận nói chuyện, mà là trực tiếp nói với Anna: “Như thế nào mà có khách thăm cũng không đưa đến phòng khách đi, để người ta ở chỗ này còn ra thể thống gì?”

Anna nao nao, ngày thường Thượng Quan Ngưng nói chuyện đều rất hòa khí, hôm nay lại rất nghiêm túc, hơi có chút uy nghiêm.

Cô đầu óc vừa chuyển, lập tức liền hiểu ý tứ của Thượng Quan Ngưng, biết là cô muốn cho Đường Vận rời đi khỏi nơi này.

Ngay cả cô cũng đã sớm chịu không nổi Đường Vận, mỗi ngày đều cần mẫn đến đứng ở nơi này chào hỏi với nhân viên!

Anna phối hợp với cô lộ ra vẻ mặt có chút bó tay không biện pháp giải quyết, dùng âm thanh Đường Vận có thể nghe thấy “Nhỏ giọng” nói: “Thượng Quan trợ lý, vị Đường tiểu thư này không chịu vào phòng khách, một hai nói phải ở chỗ này chờ, chúng tôi có khuyên như thế nào cũng vô dụng.”

Thượng Quan Ngưng lúc này mới chuyển hướng sang Đường Vận, nhàn nhạt nói: “Đường tiểu thư, phiền cô, đến phòng khách của chúng tôi chờ, Cảnh Thịnh chúng tôi luôn luôn đối đãi với khách quý có lễ, sẽ không khiến cho cô đây phải đứng ở cửa, bằng không sẽ dễ dàng làm người khác hiểu lầm là tới đây để đẩy mạnh tiêu thụ.”

Đường Vận bị lời cô nói mà khuôn mặt đều đỏ, nhưng là do xung quanh có nhiều nhân viên cảnh thịnh đang nhìn vào, nên cô cũng không thể bị Quan Ngưng nói mấy câu chọc giận mà làm mất đi dáng vẻ! Hừ, cô không có dễ dàng mắc mưu như vậy đâu.

“Thượng Quan trợ lý, tôi chính là vị hôn thê của tổng giám đốc các người, hôm nay là anh ấy để cho tôi tới, cô dám nói chuyện với tôi như vậy sao? Không sợ tôi kêu chồng trừ tiền lương của cô hả!"

Đường Vận khí chất và diện mạo quả thực đều không tồi, giờ phút này cô ta cố tình ngụy trang, có vài phần xấu hổ buồn bực lại có vài phần đáng yêu, người không biết có khi đã bị cô ấy lừa rồi.

Thượng Quan Ngưng nghe được chưc “Chồng”, trong lòng khỏi nói cũng biết có bao nhiêu khó chịu.

Cảnh Dật Thần là chồng của cô, chữ “Chồng” chỉ có cô mới có thể kêu, Đường Vận kêu như vậy, cô nghe thấy mà cả người đều không thoải mái.

Trong lòng cô đem Cảnh Dật Thần nghiến răng nghiến lợi mắng một trăm trận, anh đi chọc đào hoa, còn muốn cô xuống đây giải quyết, thật là không có đạo lý!

Thượng Quan Ngưng trong lòng không dễ chịu, nàng cũng sẽ không làm Đường Vận dễ chịu.

“Phi thường ngượng ngùng, Đường tiểu thư, tôi không có nhận được bất luận chỉ thị gì của tổng giám đốc, cho nên cô có thể rời đi.”

Cô nói song liền quay đầu nói với Anna: “Kêu mấy người bảo vệ tới, đưa Đường tiểu thư rời đi, nơi này của chúng ta không thiếu người đẩy mạnh tiêu thụ.”

Người bên bộ bảo vệ làm việc cũng rất nhanh, mới đó đã có bốn người bảo vệ cao to, mặc kệ Đường Vận có phải vị hôn thê của tổng giám đốc không, liền trực tiếp đem người kéo đi.

Đường Vận kém chút nữa thì bị Thượng Quan Ngưng làm tức ngất.

Người này thật không có tố chất, dám tùy tiện kêu vào người đem cô đuổi ra ngoài.

Nhưng cô liên tục ngày nào cũng tới, thật vất vả mới bắt được Thượng Quan Ngưng, cũng không thể cứ như vậy mà bị đuổi ra ngoài!

Thấy mấy người kia bảo vệ cao to kia đụng tới người, cô ta liền chạy nhanh nói: "tôi muốn nói chuyện với cô, mau kêu bọn họ đi đi."

Thượng Quan Ngưng vung tay lên ngăn độc tác của bảo vệ.

Xung quanh có rất nhiều người đều đang xem, nhìn là rõ Đường Vận đã quấy rầy nghiêm trọng đến công việc của mọi người.

Đây là gia nghiệp của Cảnh Dật Thần, cô không nghĩ sẽ để Đường Vận phá hỏng, nhàn nhạt gật đầu sau đó xoay người liền đi.

Đường Vận hung hăng trừng mắt nhìn bốn cái người bảo vệ vạm vỡ kia rồi sau đó xoa xoa mái tóc dài của mình, tư thái ưu nhã đi theo phía sau Thượng Quan Ngưng.

Vào phòng khách, Thượng Quan Ngưng liền rót cho mình một cốc nước, nhưng lại không có rót cho Đường Vận, chỉ là nhàn nhạt nói: “Đường tiểu thư có việc cứ việc nói thẳng đi, không cần lãng phí thời gian của đối phương.”

Đường Vận tưởng tượng rất nhiều cảnh tượng khi gặp mặt Quan Ngưng gặp, duy nhất không thể nghĩ tới cô phản ứng vẫn rất bình đạm, bình đạm đến nỗi làm cho người ta cảm thấy, cô ta ở trong mắt Thượng Quan Ngưng căn bản không có chút uy hiếp nào.

Cô bị thái độ của Thượng Quan Ngưng làm cho tức hộc máu, nhưng lại cố ý bày ra một bộ mặt thư thái, tự ngồi xuống sô pha dùng ngữ khí khiêu khích nói: “Cô mấy ngày hôm trước vẫn luôn trốn tránh không dám thấy tôi, xem ra, cô biết tôi sao! Bất quá, tôi cũng không biết cô, Dật Thần ca ca trước nay đều không có nhắc đến cô trước mặt tôi, thật là ngại quá.”

“Anh ấy không nhắc tới tôi, vậy tại sao cô biết tôi?” Thượng Quan Ngưng mặt vô biểu tình hỏi.

“……” Đường Vận nhất thời có chút nghẹn lời, chính cô cũng không để ý lời nói của mình có sơ xuất, cười cười nói: “Vậy cô biết, anh ấy vì cái gì mà đối tốt với tôi như vậy không? Quá khứ mười năm, anh ấy mỗi thời mỗi khắc đều tìm tôi, vì tôi mà không chịu thân cận với bất kì nữ nhân mào, nói anh ấy không có cảm tình với tôi, cô tin sao?”

Hiển nhiên, lời nói này có lực sát thương rất mạnh, thế cho nên sắc mặt Thượng Quan Ngưng lập tức trở nên có chút trắng bệch, sắc mặt thong dong trấn định cũng chậm rãi biến mất.

Đường Vận đem phản ứng của cô đều thu ở trong mắt, trên mặt lộ ra một vẻ đắc ý tươi cười.

“Nếu chúng ta hai người đều đồng thời rơi xuống nước, anh ấy sẽ cứu ai trước đây? Ân, không cần nghĩ, anh ấy nhất định sẽ cứu tôi trước!”

Đường Vận nói, tựa như đối với cảnh tượng như vậy rất vừa lòng, ha ha ha nở nụ cười.

Thượng Quan Ngưng không biết vì cái gì mà cô ta có tự tin như vậy, tuy rằng cô cũng không tin tưởng, nhưng tay cô gắt gao cầm cái chén, biểu hiện ra là nội tâm cô cũng không bình tĩnh.

Cô chưa từng có hỏi qua Cảnh Dật Thần, rốt cuộc là vì cái gì mà đối xử tốt với Đường Vận như vậy.

Bởi vì anh đã từng nói qua, mọi việc trước kia quá phức tạp, về sau anh sẽ chậm rãi kỹ càng tỉ mỉ nói cho cô nghe hết.

Cô vẫn luôn đợi, chờ anh nguyện ý nói cho cô hết nọi việc.

Nhưng bọn họ hai ngày hôm nay đều rất bận, việc lại nhiều, cho nên chuyện này vẫnắc cạn đến bây giờ.

“Từ lúc tôi mười sáu tuổi đã gặp anh, khi đó anh ấy là bạch mã hoàng tử trong mắt các cô gái, nhưng anh ấy đối với người khác không hề động tâm, nhưng đối với tôi lại rất khác biệt."

“Anh có rất nhiều thói quen nhỏ, tôi đều biết rõ tất cả.”

“Cô biết vì cái gì mà anh ấy luôn mang bên người một chiếc khăn tay màu trắng không?”

Thượng Quan Ngưng nghe được lời cô ta nói, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt thanh lãnh, trên người không có cái loại khí chất ôn nhã, ngược lại có chút lạnh lẽo.

Nàng đối với thói quen mang khăn tay bên người của Cảnh Dật Thần đều rất rõ, hiện tay anh vẫn còn cái thói quen này, cô cũng đã từng tò mò cái thói quen này của anh. Bởi vì hiện tại đa số người, đặc biệt là nam nhân không ai mang một chiếc khăn tay bên người cả, điều này làm cô cảm thấy rất kỳ quái.

Hóa ra, trong việc này còn có quan hệ với Đường vận sao?