Cảnh Dật Thần bị Thượng Quan Ngưng hỏi có chút đau đầu, nhưng với cách cô làm nũng rất có sự sát thương, nên chỉ bất đắc dĩ mà giải đáp cho cô.
Trên mặt anh mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại có cảm giác mềm mại và ấm áp.
Chưa từng có người nguyện ý thấu hiểu tất cả về anh như vậy, đối với việc sinh hoặc tẻ nhẹt của anh lại tràn đầy hứng thú.
Anh vẫn luôn cho rằng quá khứ của chính mình rất lạnh băng và đáng sợ, chỉ toàn mầu trắng và đen. Nhưng khi nghe cô ríu rít thảo luận về việc còn nhỏ của anh, anh lại phát hiện quá khứ của mình sống động đầy màu sắc rực rỡ.
Anh mới phát hiện, cuộc sống hằng ngày thời thơ ấu của anh tràn ngập thú vị.
Tham quan hết biệt thự, thời gian cũng đã đã khuya.
Thượng Quan Ngưng tắm rửa xong, ngả người lên chiếc giường lớn trong phòng Cảnh Dật Thần, đôi tay chậm rãi vuốt ve chiếc vòng cổ được Chương Dung tặng.
Cảnh Dật Thần tắm rửa xong ra tới, thấy trên mặt cô hiện ra vẻ đau thương mà anh chưa bao giờ thấy qua, liền nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.
Thượng Quan Ngưng xoa xoa đôi mắt có chút sưng đỏ, đem vòng cổ cẩn thận cất đi, mới quay ra giqri thích với anh: "Chiếc vòng cổ này là của mẹ em, lúc mẹ em chết đã đeo vòng cổ này, nhưng sau này lại không thấy đâu, em có tìm thế nào cũng không thấy."
Cảnh Dật Thần hơi hơi chấn động, chẳng trách Thượng Quan Ngưng khi nhìn thấy chiếc vòng cổ phản ứng lại mãnh liệt như vậy.
Cánh tay anh nắm thật chặt, muốn truyền lại Thượng Quan Ngưng thật nhiều ấm áp cùng yêu thương.
Thượng Quan Ngưng lúc này đã không còn bi thương thống khổ như lúc mới nhìn thấy chiếc vòng cổ nữa, cô ở trong lồng ngực của Cảnh Dật Thần tìm một vị trí thoải mái nằm cuống, chậm rãi nói: "Mẹ của em đã tự sát trước mặt em, bà ấy chảy rất nhiều máu, lúc đó em không biết vì sao thân thể của bà ấy có nhiều máu chảy ra như vậy, em đã khóc rất lâu, nhưng không ai nói cho em biết có chuyện gì sảy ra, em chỉ có thể trơ mắt nhìn bà ấy hô hấp dần dần yếu đi mà ra đi....."
Cảnh Dật Thần nghe cô dùng giọng nói bình tĩnh kể lại, trong lòng anh đau tột đỉnh.
Trước khi bọn họ còn chưa kết hôn, anh đã từng điều tra qua Thượng Quan Ngưng, anh chỉ biết là mẹ cô tự sát, nhưng lại không hề biết, Thượng Quan Ngưng đã chứng kiến toàn bộ quá trình mẹ mình tự sát.
Việc này tuyệt đối không phải là một việc mà một đứa con có thể chấp nhận, huống chi lúc đó cô còn nhỏ như vậy, chuyện này chỉ sợ đã gây ra bóng ma tâm lý cho cô.
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn hôn lên cái trán trơn bóng của cô thanh âm có chút khàn khàn nói: “A Ngưng, không có việc gì, mọi việc đều đã qua, không cần suy nghĩ lại.…”
Thượng Quan Ngưng ngày thường không dám nghĩ lại phần kí ức đau đến tận xườn tủy kia, nhung khi ở trong lòng Cảnh Dật Thần thì trong lòng cô an tâm cực kì, đoạn quá khứ đen tối ám ảnh tuy rằng vẫn máu chảy đầm đìa, như cô không còn khó thở đau đớn nữa.
“Anh không biết mẹ em yêu em như thế nào đâu, làm sao mà bà có thể bỏ rơi em ở lại một mình được, càng không thể cố ý chết trước mặt em, cho nên em vẫn luôn nghi ngờ có người hại chết bà ấy, đáng tiếng thực lực của em có hạn, đã điều tra nhiều năm như vậy cũng không phát hiện ra manh mối nào. Cho nên hôm nay em rất vui, mặc kệ hôm nay Cảnh Dật Nhiên có mục đích gì, nhưng hắn ta đưa cho em chiếc vòng này khiến em cảm thấy có rất nhiều hi vọng."
Cảnh Dật Thần gắt gao ôm cô, thấp giọng an ủi cô: “Nhất định sẽ điều tra rõ, anh giúp em điều tra! Em không cần sợ nó, có anh ở đây, nó không dám làm gì đâu, nó từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thắng được anh, em biết vì sao không?”
Thượng Quan Ngưng bị anh dời đi lực chú ý, có chút tò mò hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì anh lớn lên đẹp trai hơn nó!"
Thượng Quan Ngưng còn tưởng rằng anh sẽ nói ra bí mật lớn gì, không nghĩ tới chỉ có một câu như vậy, cô không khỏi phụt cười.
Cười xong cô còn nghiêm túc gật đầu phụ họa anh: “Ân, chồng của em so với hắn ta đẹp trai hơn nhiều, là người đàn ông đẹp nhất trên đời này."
Cảnh Dật Thần thấy cô rốt cuộc cũng nở lại nở nụ cười, lúc này mới hôn hôn vào bờ môi hồng nhuận của cô, ôm cô đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, hai người qua ăn sáng, rồi mau chóng chuẩn bị đi.
Đi đến cửa lớn ngoài biệt thự, lại thấy Cảnh Dật Nhiên một thân nhàn nhã, phong tao dựa vào tường, thấy bọn họ tới liền ngả ngớn đi đến chỗ Thượng Quan Ngưng huýt sáo.
Thượng Quan Ngưng không có để ý đến hắn, kéo cánh tay Cảnh Dật Thần rời khỏi, liền nghe Cảnh Dật Nhiên dùng ngữ khí không chút để ý nói: “Tối hôm qua ngủ ngon không, nhớ tới không ít việc về vòng cổ, có vẻ như cô một chút cũng không muốn nhớ lại nhỉ!”
Thượng Quan Ngưng bước chân khựng lại, ngón tay gắt gao cầm cánh tay Cảnh Dật Thần, nhịn xuống sự xúc động muốn chạy tới chỗ hắn ép hỏi, vừa muốn lên xe thì cô không thấy người nam nhân bên người đâu.
Lúc sau liền nghe được một tiếng “Răng rắc”, âm thanh xương nứt và tiếng kêu đau so với tiếng chọc tiết heo còn thảm thiết hơn.
Cô vừa quay đầu, liền phát hiện Cảnh Dật Thần đem Cảnh Dật Nhiên gạt ngã trên mặt đất, một tay đánh gãy cánh tay hắn.
“Mày tốt nhất biết gì nhiều về vòng cổ thì liệu mà ngậm mồm, nếu không, về sau mày sẽ còn thống khổ hơn gấp trăm lần!"
Cảnh Dật Nhiên đau đớn, trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong ánh mắt hắn tựa như muốn bốc hỏa, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh nói: “Cảnh Dật Thần, anh không cần quá kiêu ngạo, tôi nhất định sẽ làm anh phải hối hận!”
Thượng Quan Ngưng xem hai anh em bọn họ giương cung bạt kiếm, phảng phất ý chí muốn xé nát đối phương, liền chạy nhanh tới ngăn cản Cảnh Dật Thần.
“Dật thần, mau buông tay! Vì người như vậy, không đáng để anh tức giận!”
Cảnh Dật Thần nghe vậy, rốt cuộc buông ra tay.
Cảnh Dật Nhiên dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngưng, trong lồng ngực không khỏi có một trận quay cuồng, sau đó “Oa” một tiếng phun ra một búng máu.
Nghe tin quản gia liền dùng bộ đàm gọi bác sĩ.
Thượng Quan Ngưng chỉ sợ chậm chút nữa thì Cảnh Dật Nhiên thật sự sẽ bị Cảnh Dật Thần đánh chết, cô có chút hoảng loạn liền lôi kéo Cảnh Dật Thần đi vào trong xe.
Chờ anh lên xe, cô mới xin lỗi quản gia nói: “Thật là xin lỗi, gây thêm phiền toái cho ông rồi!”
Quản gia không nghĩ tới Thiếu phu nhân xin lỗi, vội cười nói: “Thiếu phu nhân không cần nói vậy đâu, việc này là việc tôi vốn dĩ nên làm, thiếu phu nhân đừng lo lắng, nhị thiếu gia trước kia mỗi ngày đều bị thương, bác sĩ cũng kêu đến liên tục, rất nhanh có thể chữa khỏi!"
Thượng Quan Ngưng nghĩ thầm, chỉ cần hắn ta không chết được là được, tốt nhất là làm Cảnh Dật Nhiên nếm nhiều đau khổ một chút, cho anh ta ở trên giường nằm mấy ngày!
Nhưng trên mặt cô vẫn là mỉm cười nói: “Vậy là tốt rồi.”
Cô nói xong mới lên xe, đi theo Cảnh Dật Thần trở về nhà mình.
Trở lại nhà của mình, Thượng Quan Ngưng mới cảm thấy tự tại an tâm hơn rất nhiều, hai người sửa soạn, liền cùng đi tới công ty làm việc.
Song việc hai vợ chồng liền cùng đi tới sân đại thế giới chơi tennis.
Đây là việc vận động không thưer thiếu của hai người bọn họ.
Trừ lúc Thượng Quan Ngưng không thoải mái, hai người mỗi tuần đều sẽ tới đây chơi bóng, vì việc lập ngữ khoa học kỹ thuật nên không còn thời gian nữa.
Hai người phối hợp càng ngày càng ăn ý.
Đánh tennis xong, Thượng Quan Ngưng liền nhớ tới Triệu An An, cô thử gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng điện thoại không có người bắt máy.
Hơn hai tháng qua, Triệu An An không có nhận điện thoại của cô, cũng rất hiếm khi nhắn tin cho cô, nói là an dưỡng ở phong bế nên không thể tùy ý liên lạc với cô.
Thượng Quan Ngưng nghĩ rằng đem việc mình cùng Cảnh Dật Thần kết hôn nói cho cô, vì chỉ có cô là bạn tốt nhất, cô cũng là bà mối đưa bọn họ gặp nhau, nếu không có An An thì có khi cô không thể gặp được Cảnh Dật Thần.
Cô vận khí tốt như vậy, chỉ tiếp cận một lần là liền thành công.