Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên

Chương 36: 36: Tổng Bộ Đầu Đậu Trường Sinh Ngươi Hãm Hại Ta 1





Nhưng hắn lại không biết nên làm gì tiếp theo?Đậu Trường Sinh đầy chờ mong nhìn về phía Chu Lập, hy vọng vị cấp dưới này cũng giống miêu tả trong tiểu thuyết, là ngọc trong biển cả, là một thần thám chưa được khai quật, trong tương lai đối phương sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho hắn, giao tranh phấn đấu vì sự nghiệp thăng chức tăng lương của hắn.Đáng tiếc, cuối cùng hắn đã thất vọng rồi.Đối phương chỉ là một lão bộ khoái phổ thông bình thường.Đậu Trường Sinh thở dài một hơi, hắn gói kỹ lại chỗ tro bụi mình vừa thu thập được, rồi rời khỏi Tội sơn cùng Chu Lập, lập tức về trong nhà.Vốn dĩ hắn còn định thành thật điều tra vụ án, thế nhưng lão thiên gia không để cho hắn cơ hội này.Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể vận dụng bản lãnh thật sự.Sư phụ? Ngài ở đâu? Tiểu Đậu Tử cần ngài?Cửa phòng đóng chặt.Đậu Trường Sinh dẫm chân theo một loại nhịp điệu đặc biệt, sau đó trịnh trọng vái ba vái với gương đồng.Nhìn thấy gương đồng hiện ra hào quang nhàn nhạt, một cỗ dao động vô hình khuếch tán ra, tiếp theo lấy gương đồng làm trung tâm, một mét quanh nơi này biến thành lĩnh vực yên tĩnh.Đã không còn nối liền với thế giới bên ngoài, âm thanh trong tai biến mất, hết thảy trở nên yên lặng."Chuyện gì?" Trong gương đồng truyền ra âm thanh.Đậu Trường Sinh đơn giản miêu tả lại chuyện về Vạn Tam một lần.

Lần này hắn chủ động truyền lại tin tức cho m Cực tông, dĩ nhiên không phải Đậu Trường Sinh sợ phá án bất lợi.Hiện giờ thân phận và địa vị của hắn đã khác biệt, Đậu Trường Sinh chỉ cần không ngừng trở nên mạnh mẽ là được, còn chuyện hắn có tra ra vụ án này hay không, ảnh hưởng cũng không lớn như vậy.Tình huống của hắn khá giống cuộc đời diễn viên, chỉ cần đẹp trai là được.Kỹ xảo diễn xuất á?Đó là cái gì?Có ăn được không?Điều chân chính khiến Đậu Trường Sinh để ý chính là chuyện của Vạn Tam này có liên quan tới Tài Thần các.Mục đích của Tiền Tiểu Cửu không thuần khiết.Đến tận bây giờ đối phương còn chưa trở thành hảo hữu của hắn, trong lòng Đậu Trường Sinh vẫn một mực nơm nớp lo sợ.Còn chưa phải là hảo hữu?Thế thì lời Tiền Tiểu Cửu nói có thể tin được ư?"Biến mất thần bí trong mật thất, chỉ để lại một nắm tro tàn sau khi bị đốt cháy."Sư phụ thần bí nhắc tới một câu rồi sắp xếp lại ngôn ngữ một lần nữa, lúc này mới từ từ mở miệng nói: "Ngươi hỏi ta về chuyện này xem như hỏi đúng người rồi.

Ta cũng vừa biết được không lâu.

Lúc về tới tông môn, được biết từ trong miệng tông chủ phu nhân.


Thiên Cơ các và Bách Hiểu Sanh có mối liên hệ.

Thiên Cơ lão nhân vốn là đồ đệ của lâu chủ Thiên Cơ lâu ngày xưa, sau này không biết vì sao hắn rời khỏi Thiên Cơ lâu, tự thành lập Thiên Cơ các.

Khoảng ba mươi năm về trước, đó là thời điểm Thiên Cơ các nổi bật tới mức có một không hai.

Thế nhưng bị Thiên Cơ lâu bao vây quét sạch, bọn họ đã sớm mai danh ẩn tích rồi.""Vậy chuyện lần này có liên quan gì tới bọn họ?"Sư phụ thần bí nở nụ cười, nhã nhặn mở miệng nói: "Nhiều năm như vậy Thiên Cơ các vẫn một mực âm thầm ẩn nấp, nhưng chung quy lại bọn họ vẫn phải ăn cơm.

Hơn nữa bất cứ tổ chức nào muốn phát triển lớn mạnh cũng không thể thiếu tiền tài.

Bách Hiểu Sanh kia không hổ là xuất thân Thiên Cơ lâu, quá quen thuộc với Thiên Cơ lâu rồi.

Hiện giờ hắn chuyển qua làm ăn trên phương diện quét bảng, cũng làm rất thuận buồm xuôi gió.""Nói vậy Vạn Tam kia chính là một vị khách hàng trên bảng danh sách đó.""Sau khi Thiên Cơ các nhận ủy thác, bọn họ bắt đầu xây dựng nên một vị thiên tài, vị này xông lên Nhân bảng chiếm cứ một vị trí không tồi, sau đó lại giao phó cho Vạn Tam chân chính.""Thiên Cơ Chỉ Nhân, đây là thứ do Thiên Cơ các sáng tạo.


Thứ này có thể bắt chước người sống, làm giống như đúc, không thể nhìn thấu được người giả, dù gặp chuyện không may, nó cũng tự động bùng cháy rồi biến mất.""Lúc này nó chỉ còn lại tro tàn, xem ra vị kim chủ sau lưng Vạn Tam không nỡ tiêu tiền, người đó chỉ dùng loại Thiên Cơ Chỉ Nhân có cấp bậc thấp nhất."Rất cuốn.Đây là suy nghĩ đầu tiên khi Đậu Trường Sinh nhận được tin tức này.Là người hay quỷ đều phải diễn nha.Nhưng đó cũng là chuyện bình thường.Quét bảng.Lừa gạt.

Vừa vặn đó lại là thiên phú cao nhất của lão tổ tông ta đây."Ngày mai bán thần binh sẽ đến Thần Đô, sau khi đạt được hãy đi nhận ước chiến.""Từ trước đến nay, đà chủ Thiên Thông của Thiên Cơ lâu luôn e sợ thiên hạ không loạn, hắn thường xuyên đi xúi giục châm ngòi khắp nơi.

Loại người này không thể tin, nhưng cũng không thể không tin.""Người này được Thiên Cơ lâu coi là nhân tài mới xuất hiện, cho hắn phụ trách một nơi quan trọng như Thần Đô.

Hắn là người có bản lĩnh thật sự.""Người này chính là cái que chọc phân, nguồn gốc chế tạo tai họa, sớm muộn gì cũng chết bất đắc kỳ tử, bớt tiếp xúc với hắn thì hơn.""Lúc này tốt nhất ngươi nên lựa chọn nhân nhượng cho khỏi phiền hà, cứ thành thật sống qua một khoảng thời gian rồi tính.""Đương nhiên nếu có lựa chọn khác, ngươi có thể làm.

Vi sư đều ủng hộ ngươi.""Đa tạ sư phụ." Đậu Trường Sinh lại hàn huyên vài câu với đối phương sau đó nhìn thấy gương đồng dần dần ảm đạm, trong lòng hắn đã có nắm chắc.Bảo hắn điều tra vụ án thì không ổn, nhưng sau khi nắm được manh mối, hắn hoàn toàn có thể mượn dùng lực lượng của m Cực tông.Nhưng cũng nhờ địa vị hiện giờ đã khác biệt.


Lúc này hắn đã là chân truyền đệ tử, nếu không ngay từ đầu, hắn đã bị vị sư phụ thần bí không biết danh hào này quát lớn rồi.Vụ án lần này có liên quan đến Thiên Cơ các, Đậu Trường Sinh dĩ nhiên sẽ không ngây ngốc trực tiếp chọc ra, thứ nhất là không đáng, thứ hai hắn cũng không muốn lập công.Thiên Cơ lâu không phải thứ tốt lành gì.

Những câu châm ngòi ngày đó vẫn còn quanh quẩn trong tai hắn kìa, cứ để bọn họ chó cắn chó đi.Đậu Trường Sinh đã tính toán sẽ nghe theo ý kiến sư phụ thần bí, tự nhiên hắn cũng không nóng nảy.

Ngày hôm nay hắn đi đi về về từ Tội sơn, hiện giờ đã tới giữa trưa rồi.Sau khi Đậu Trường Sinh ăn xong cơm trưa lúc này hắn tới Bộ Khoái phòng trong Chu Tước phường.Đi vào Bộ Khoái phòng, Đậu Trường Sinh đã suy nghĩ cẩn thận lý do thoái thác, hắn cần giao ra manh mối trước, sau đó điều tra thêm vài ngày mới tuyên bố mình bất lực..