Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 126: 126: Tâm Ma





Vân Phong Nhã một tay đem linh lực bao phủ lên Hàn Băng Kiếm phía trên,
Tay còn lại hình thành một quả cầu lửa to lớn trước sau bấn ra.

" Hỏa cầu đi!.

"
" Vù! ! "
Hỏa cầu bay vọt đến Hoả Xà.

" Hàn Băng chảm!.

" Theo sau là sắc bén kiếm khí bạch quang theo sao.

" Ầm! !.

Xẹt!.

" Thanh âm nổ mạnh, và tiếng cắt qua không khí thanh âm truyền ra.

Nhị trưởng lão kiếp sợ nhìn thấy một màn này, môi có chút run rẩy nói ra.

" Sao có thể?"
Một tiếng tê tê thảm thiết vang lên sau đó từ từ tiêu tán trong không khí, nhị trưởng lão vì khiếp sợ trước sức chiến đấu của Vân Phong Nhã, lão chưa kịp hoàn hồn đã bị Bạch Sư hống thanh đánh úp lại làm bị thương.

" Phốc.

"lão phun ra một ngụm máu tươi.


Nhị trưởng lão trong mắt đầy tơ máu, lão từ chữ vật lại lấy ra một viên Hắc Thạch, trong lòng ngập trời hận ý, lão khó khăn lắm mới đánh cắp được ba viên Hắc Thạch, Thiên Vũ Môn muốn tẩy rửa ra ba viên Hắc Thạch này, không biết phải dùng hết bao nhiêu nhân huyết cùng linh lực tẩy rửa ra đến, đây cũng chính là Thiên Vũ Môn lớn nhất bí mật vũ khí, cũng chính là trong miệng những trưởng lão cái gọi là " Thiên Vũ Môn cống hiến nơi.

" Không bằng nói là, "Tàn nhẫn trình phạt nơi" mới đúng, có bao nhiêu đệ tử bị phạt vào bên trong cống hiến nơi, có vào không có ra, mà lão mười mấy ngày trước cũng bị phạt vào nơi đó, lão tin tưởng với bản thân thực lực trong vòng mười năm tuy không thể tăng cấp, nhưng vẫn có thể tồn tại đi ra nơi đó, nhưng lão lại không phải ngốc tử, hai ngày phải dùng linh lực và bản thân máu tẩy rửa hắc khí trên Hắc Ám Thạch, lão làm sao chấp nhận được như vậy tra tấn, lão vì không muốn môn chủ nghi ngờ, mới chấp nhận chịu phạt để tìm cơ hội chạy thoát đi, lão nhân tiện đánh cấp đi tam khoái Hắc Thạch, sau đó rời khỏi Đông Lân Quốc, với cấp bậc của lão muốn gia nhập vào môn phái hoạt gia tộc nào đó rất dễ dàng, nhưng vì lão muốn giết tên tiểu tử đã làm hại lão đi đến đường cùng này, lão mới có thể hạ dạ, nhưng lão không ngờ đến tên tiểu tử này thiên phú như vậy kinh người, lão đã dùng hết ba khoái Hắc Thạch trân quý, làm sao không tức giận hận cho được, lão dùng linh lực và trận pháp nhỏ, đem lão bảo vệ lên.

Mà Vân Phong Nhã vì một kích này, làm trong thân thể linh lực muốn cạn kiệt hết, nàng tuy có Ngọc bài, Truyền Thừa Thạch không ngừng truyền linh lực vào trong đan điền, nhưng vẫn không đủ để nàng háo a.

Còn chưa chờ nàng kịp thở dốc, thì thấy lão ta lại lấy ra thêm một viên Hắc Thạch thứ ba, mà thú thú nhóm vì không cho lão có thời gian hấp thụ Hắc Thạch, chúng nó không ngừng công kích vòng hộ tráo, Vân Phong Nhã trong lòng thầm mắn.

" Ngọa tào, chẳng lẽ muốn đem ta háo chết sao?" Vân Phong Nhã cắn răng, đem toàn bộ linh lực quán trú vào Hàn Băng Kiếm, nàng như tia chớp từ trên không lao xuống với tốc độ kinh người, nàng không thể để lão ta có cơ hội hấp thu Hắc Thạch, nếu không nàng và thú thú nhóm sẽ rất khó đối phó lão.

" Tránh ra.

"
" Vvèo!.

.

"
Thú thú nhóm chạy nhanh lui ra.

Vân Phong Nhã như mũi tên lửa đâm xuống khi, nàng không chú ý đến trên tay Huyết Ban chỉ lóe sáng, giống như có một sợ dây màu đỏ linh khí chui vào Hàn Băng Kiếm.

Nhị trưởng lão đồng tử trừng thật lớn khi nhìn thấy từ trên không trung thiếu niên như mũi tên lửa với tốc độ kinh người đâm xuống, trong lòng lão không hiểu sao nỏi lên bất an, vì lão đang hấp thu Hắc Thạch không thể gián đoạn, nếu không sẽ bị phản vệ, nhưng giờ phút này lão không chút chần chờ cắt ngan việc hấp thụ Hắc Thạch, vì lão có dự cảm không tốt, vì cắt ngang giữa chừng, cho nên lão bị phản vệ, lão phun ra một ngụm máu tươi, lão hai tay tập trung linh lực muốn ngân chận Vân Phong Nhã công kích, hai luồn sức mạnh cực đại chạm vào nhau, làm cho cây cối khoảng một trăm mét đều bị đẩy gã hoạt bị dòng khí chém đức ngã trên mặt đất.

" ẦM! ! ! "
Bụi mù từ từ tiêu tán, sức hiện trước mặt thú thú nhóm là nhị trưởng lão đứng đó với tư thế đôi mắt trừng thật lớn, hai tay vẫn là tư thế công kích vừa rồi, theo sau trên đỉnh đầu lão ta từ từ chảy ra máu tươi, một đường chảy xuống mũi, miệng sau đó là kéo dài xuống mặt đất, tiếp theo hai chân lão quỳ trên mặt đất sau đó ngã về phía trước, đôi mắt trừng thật lớn, trong mắt đều là khiếp sợ cùng không cam lòng, lão cũng không ngờ đến bản thân cứ như vậy chết đi, mà lại chết dưới tay một Linh Vương cấp bậc, đây chính là sự nhục nhã nhất của một cường giả cấp bậc, lão sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ.


Bụi mù vừa tiêu tán, thú thú nhóm có ăn ý chạy về hướng Vân Phong Nhã ngã trên mặt đất, Bạch Hổ, Tuyết Sư, Kim Bằng, phòng bị nhị trưởng lão, còn Tử Điện Báo thì chạy đến Vân Phong Nhã xen tình huống.

" Chủ nhân người không sao chứ?"
Vân Phong Nhã sắc mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng đôi mắt nàng vẫn như cũ sắc bén nhìn nhị trưởng lão từ từ ngã xuống chết đi, nàng mới thả lỏng thần kinh, sao đó hôn mê qua đi.

" Chủ nhân! !.

"
" Chủ nhân! ! "
Vân Phong Nhã tỉnh lại khi đã là ba ngày sau đó.

" Chủ nhân, người đã tỉnh lạp!"
" Tốt quá, chủ nhân đã tỉnh lạp.

"
Từng thanh âm cao hứng của thú thú nhóm không ngừng truyền vào tai nàng, nàng từ từ mở mắt ra thì thấy Bạch Hổ chúng nó với thân thể tự vệ, nàng cong nhẹ khoé môi, có chút yếu ớt ngồi dậy.

" Chủ nhân người thấy trong mình thế nào rồi? Chủ nhân người đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi, làm chúng ta rất sợ hãi a, nghe Phượng Hoàng đại nhân nói người không sao, chỉ là cạn kiệt linh lực, lại bị nội thương, mới hôn mê, chỉ cần cho chủ nhân dùng chữa thương đan là được, sau đó chờ chủ nhân tỉnh lại là được.

"
Vân Phong Nhã lúc này đầu óc cũng thanh tỉnh lại, mới nhớ tới Hoàng, mà nàng hiện tại vừa mới tỉnh lại nên rất yếu, không thể lập tức dùng thần thức đi vào thức hải bên trong, nàng chỉ có thể dùng thần thức liên hệ và cảm giác hơi thở của Hoàng, nàng lo lắng hỏi.

" Hoàng ngươi không sao chứ?"
" Ta không sao, chỉ là bị thương nhẹ thôi, ba ngày nay ta bên trong tỉnh dưỡng cũng đã khoi phục không ít, chủ nhân người không cần lo lắng.


"
Vân Phong Nhã cũng cảm nhận được hơi thở của Hoàng tuy yếu ớt, nhưng vẫn ổn, nàng mới yên tâm xuống dưới.

" Ngươi không có việc gì là tốt rồi.

"nàng nhìn qua thú thú nhóm trước mặt, nhìn bộ dáng nho nhỏ đáng yêu manh manh vì hóa hình thái tự vệ của chúng nó đang mở ra đôi mắt to tròn lo lắng bnhìn nàng, nàng nhịn không được bật cười ra tiếng, đem chúng nó ôm vào lòng chà đạp một phen mới nói.

" Ta không sao.

"
Thú thú nhóm cũng quen với chủ nhân như vậy trà đạp, cũng rất hưởng thụ, chỉ có Tuyết Sư là khó nói thành lời, nó lần đầu tiên bị chủ nhân trà đạp thân thể hình tự vệ khi, nó lập tức chạy trốn, lần thứ hai nó biến về thân thể uy vũ của nó, về sau chủ nhân mỗi ngày đều kêu nó ra đến, sao đó trà đạp một phen bộ lông xinh đẹp, với mỹ kỳ danh là.

"ta như vậy là vì tăng thêm chúng ta chủ tớ cảm tình nha.

" Nó khóc không ra nước mắt, ai bảo nó gặp được một hắc tâm can chủ nhân đâu, cho nên về sau nó đành nhận mệnh.

" Chủ nhân, đây là lão gia hỏa kia nhẩn chử vật.

" Bạch Hổ đưa qua nhẩn chử vật cho Vân Phong Nhã.

Vân Phong Nhã tiếp lấy, nhìn quét bên trong một lượt, khoé môi nhịn không được công lên.

"Tài sản của lão ta cũng thật nhiều a? Cũng Không biết có bao nhiêu người chết dưới tay lão ta rồi.

" Vân Phong Nhã lúc này mới nhớ đến một chuyện hỏi Hoàng.

"Đúng rồi Hoàng, ta ba ngày trước trong lúc chiến đấu, ta đến cùng đã xảy ra chuyện gì ngươi biết không?"
Vân Phong Nhã chờ hồi lâu vẫn không thấy Hoàng trả lời, mài đẹp nhíu lại hỏi.

"Hoàng có phải ngươi có chuyện giấu ta phải không?"Thanh âm nàng cũng trở nên lạnh lùng lên.

" Hoàng ngươi biết tính ta không thích bị người lừa ngạc, nhất là ta nhận đồng, đồng bạn, nếu ta thân thể thật sự xảy ra vấn đề? Ta không muốn đến phút cuối mới biết được, ngươi hiểu rõ?"

Lúc này nàng mới nghe được thanh âm của Hoàng vang lên.

" Hảo, ta sẽ nói cho chủ nhân biết.

"
Vân Phong Nhã nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao nghe Hoàng đồng ý, nàng lại thấp thỏm lên, giống như chuyện này là chuyện rất quan trọng đối với nàng vậy, Vân Phong Nhã đem đám thú thú nhóm thu vào khế ước không gian cho chúng nó dưỡng thương, còn nàng cũng vào không gian vòng tay, Hoàng lúc này cũng xuất hiện trước mặt nàng, Vân Phong Nhã cũng không thúc dục nó, nàng ngồi vào ghế dựa chờ Hoàng nói ra.

Hoàng trầm mặt một lúc mới nói.

" Chủ nhân, người còn nhớ lần đầu tiên khảo hạch vào Linh sư học viện? người trong khảo hạch han động khế ước tiểu Tím, sau đó nhật được Truyền Thừa Thạch sao?"
" Ta nhớ rõ.

" Nàng ngật đầu đáp.

" Thật ra!.

.

" Nó nhìn Vân Phong Nhã một cái mới nói tiếp.

" Thật ra chủ nhân truyền lại truyền thừa thạch này, chính là chủ nhân người đời trước lưu lại, mà hình ảnh trong Truyền Thừa Thạch đó là chủ nhân người đời trước đem ký ức quan trọng của bản thân phong ấn vào bên trong Truyền Thừa Thạch, lúc chủ nhân hấp thụ truyền thừa thạch, ta lúc đó cũng tiếp thu đời trước đại bộ phận ký ức trong đầu.

"
Vân Phong Nhã đôi mắt trừng thật lớn, trên mặt nàng đều là khó có thể tin hỏi.

" Sao có thể? Ngươi cũng biết ta vốn không phải là thế giới này người, làm sao có thể đâu?"
"Thật ra Chủ nhân là thế giới này người, đời trước chủ nhân thực lực đã đạt đến bán thần cấp bậc, chủ nhân một phần vì cứu giúp nhân loại, một phần là vì báo thù cho hai vị chủ mẫu, đã cùng Quỷ Vương chiến đấu ba ngày ba đêm, cuối cùng chủ nhân chịu nghiêm trọng thương mà đem Quỷ Vương giết chết, chủ nhân muốn đánh tan Quỷ Vương hồn phách khi, mới phát hiện Quỷ Vương đã đem một nữa hồn châu để vào tiểu chủ nhân trong thân thể, nếu lão ta một nữa hồn phách bị hủy diệt, thì tiểu chủ nhân cũng sẽ bị nổ tan xác, không còn cách nào, chủ nhân đành phải đem một nữa hồn châu của lão ta phong ấn lên, nhưng vì không để cho Quỷ Vương có cơ hội trọng sinh, chủ nhân chỉ phải đem một nữa hồn châu của lão ta đến Hỏa Diễm Sơn phong ấn, như vậy sư phụ của người sẽ có thời gian đem trong thân thể tiểu chủ nhân một nữa hồn châu khống chế lên, đem nó hủy đi.

"
_______________________________________.