Hàn Tiểu Bằng đẩy Hoa Hạ ra, ngay lúc đối phương đưa tay muốn xé áo tù nhân của y, ý đồ muốn công thành đoạt đất. Y biết Hoa Hạ giờ phút này nhất định đang cực kỳ tức giận, cho nên không dám nhìn vào mắt hắn, chỉ là cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi.”
Kích tình bùng nổ trong nháy mắt còn chưa tản đi hết, Hoa Hạ đỏ mặt, hô hấp nặng nhọc, hàng mi thanh tú rối rắm lại cùng một chỗ: “Ý cậu là gì?”
Hàn Tiểu Bằng vẫn không nhìn hắn, yên lặng đem tay đút vào túi quần vài, lấy ra một tờ giấy được gấp lại gọn gàng, vứt trên mặt đất. Đó là danh sách những tên phản quốc, Hoa Hạ vừa nhân cơ hội ban nãy bỏ vào.
“Tớ không muốn nợ cậu.” Y vừa nói hai mắt vừa nhìn chằm chằm mặt sàn, giống như có thể nhìn ra một đóa hoa vậy.
Hoa Hạ hận không thể bóp chết y, trước kia lúc hai người giận dỗi nhau trong trường, người này cũng là một kiểu tính tình heo chết không sợ nước sôi đó.
“Hàn Tiểu Bằng, cậu mau nhặt lên cho tôi!”
“Không.”
“Tôi nói cậu mẹ nó không phải nam nhân sao, có một chút nhỏ như vậy, cũng không thấu được hả?!”
“Cậu đừng bức tôi nữa được không, chuyện của tôi và Trần Hạo cậu đừng quản nữa.”
“Mẹ nó… Tôi mà mặc kệ thì trên đời này còn ai quản được cậu nữa? Làm ơn tự hiểu tình cảnh chó má bây giờ của mình đi, cậu nếu thật có cách nào tốt hơn cái này, đã sớm đưa ra tám trăm năm trước rồi!”
Không thể không thừa nhận hắn nói đúng, tình yêu của y với Trần Hạo vừa bắt đầu không bao lâu, cư nhiên đã phải chui vào bước đường cùng rồi.
“Tớ hiểu cậu đang lo sợ cái gì.” Hoa Hạ hạ giọng xuống, giống như người lớn từng câu dỗ dành trẻ con vậy. “Tớ cam đoạn với cậu, tớ nhất định sẽ sống thật thật tốt, nhất định sẽ không làm cho cậu áy náy, sẽ không làm cho cậu cảm thấy mang nợ tớ…. Tin tớ đi, được không?”
Hàn Tiểu Bằng nhìn hắn, thật lâu sau, xoay người, nhặt lên cái danh sách quân phản quốc ‘vô giá’ kia. Một giây đó, y biết Trần Hạo đã được cứu rồi.
Chu Toàn ngồi trên nền xi măng lạnh lẽo, từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hung hăng hút một ngụm. Trần Hạo nằm ở bên người y, hơi thở mong manh, thân thể hơn run rẩy.
Chu Toàn đem mặt y xoay qua, bàn tay cầm thuốc của y nhẹ nhàng xoẹt qua gò má góc cạnh của Trần Hạo, kỳ thật Chu Toàn chưa từng thích diện mạo của Trần Hạo, hắn hoàn toàn chẳng kế thừa ánh mắt ôn nhu cùng hàng lông mày ghép thành chữ bát kia của Trần Kiến Dân, ngược lại là giống mụ vợ hắn, mụ đàn bà lẵng lơ, với hàng lông mày sắc bén, cả khuôn mặt đầy vẻ nguy hiểm nhưng lại mỹ lệ.
Chu Toàn vẫn còn nhớ rõ khoảng thời gian anh họ y như bị ma quỷ ám, vì cưới mụ đàn bà đó, tiêu sạch tiền trong nhà, ngay cả cha mẹ mình đều không quan tâm. Y vẫn còn nhớ rõ lúc y tìm mấy anh em đem Trần Kiến Dân cột vào trong vựa củi nhà mình, để ngăn anh ta bỏ trốn cùng mụ ấy.
Y vẫn nhớ rõ lúc đó mình quỳ xuống cầu hắn, cầu hắn ở lại thôn, cầu hắn tìm một người vợ đàn hoàng mà sống qua ngày. Kết quả Trần Kiến Dân nhìn y bằng ánh mắt kỳ quái, sau đó hắn đột nhiên nói: “Mày nếu không thả tao ra, tao sẽ nói cho cả thôi mày là đồng tính luyến ái. Trước kia lúc tao và mày ngủ chung, mày liền trộm sờ phía dưới của tao, đừng tưởng tao không biết!”
Năm đó Chu Toàn mười sáu tuổi, y kinh ngạc phát hiện người anh Kiến Dân mà từ nhỏ đã ôm mà sủng y, lúc nào cũng ôn tồn dịu dàng đối với hắn, đột nhiên không thấy nữa. Lòng người, thật là thay đổi bất thường.
Y dùng tay áo lau vết mau trên dao, dao được lau xong liền phát sáng, miệng nói: “Hạo Hạo, ngươi cũng đừng trách cữu cữu, chờ thêm hai ngày nữa sau khi phán án, ta liền xuống dưới với ngươi, dù sao hai ta cũng bị buột cùng một chỗ rồi, ai cũng không chạy thoát.” Dứt lời liền vươn đao muốn nhắm ngay cổ Trần Hạo mà đâm xuống, lúc này lại nghe Trần Hạo dùng thanh âm cơ hồ khó mà nghe nổi nói: “Đừng giết con, con sống, cậu… Cậu không nhất định phải chết….”
Dao Chu Toàn ngừng lại: “Ngươi nói gì?”
“Con… Con nói là…”
“Cái gì?” Chu Toàn cuối xuống, nghiêng tai lắng nghe.
Trần Hạo mấp máy miệng, bởi vì quá mức suy yếu, lại không phát ra tiếng.
Chu Toàn sớm nghĩ mình nhất định sẽ chết rồi, không nghĩ lúc này lại có biến, y nghĩ Trần Hạo có hay chăng chiếm được tin mới gì đó, hoặc là suy nghĩ cách phản cung, kết quả là nhanh chóng nhấc người hắn lên, đem tai dán trên miệng hắn.
Y nghe Trần Hạo cười lạnh một tiếng.
Dường như là cùng một lúc, tóc Chu Toàn bị một lực cực lớn xách lên, dã man kéo y hướng ra sau, y bị bắt ngửa cổ lên, lại không ngờ nữa là từ nơi cổ họng truyền đến sự đau đớn tê tâm liệt phế — Trần Hạo há miệng, một phát mà cắn cổ họng y! Cắn, cắn chặt vào trong da thịt, chết cũng không nhả ra.
Trên cơ thể con người, nơi cứng nhất, trừ sọ ra chính là răng nanh, nơi yếu ớt nhất, ngoại trừ nơi riêng tư, thì chính là cổ.
Chu Toàn đã quên, Trần Hạo là sát thủ, dùng biện pháp cứng rắn nhất đối phó với loại mềm mại yếu ớt nhất, cách mà dưới khoảng khắc nguy hiểm nhất tự cứu lấy mình, hắn nhất định biết.
Lưỡi dao sắt bén rơi xuống đất, hai mắt Chu Toàn bạo phát, vươn đầu lưỡi ra như quỷ treo cổ, y muốn nâng tay đập vào gáy Trần Hạo, lại phát hiện toàn thân xụi lơ không chút sức lực, cũng phát không ra tiếng, cuối cùng chỉ có thể cứng ngắc cả người, năm ngón tay nắm chặt lại cực kỳ phẫn nộ mà run rẩy dữ dội.
Rất nhanh, máu đỏ tươi từ trong da thịt y bắt đầu chảy ra, mới đầu chỉ là vài giọt nhỏ, nhưng không lâu sâu liền mãnh liệt chảy thành dòng. Trần Hạo nhả ra, dùng toàn lực đẩy Chu Toàn ra sau, máu tươi từ cổ y phun ra, giống như một dòng suối quỷ diễm, nháy mắt nhiễm đỏ cả vách tường trắng tinh và cả căn phòng.
Chu Toàn chết, khí quản và động mạch của y bị cắn đứt một cách tàn nhẫn.
Trần Hạo ngã lại xuống nền đất, hắn đã dùng hết sức lực của mình. Trên bụng bị đâm không biết bao nhiêu đao, sợ là tạo thành cái lỗ lớn rồi, hắn có thể cảm thấy một đoạn ruột non của mình đã trương ra ngoài rồi, dán dưới sàn, lạnh lẽo quá.
Thi thể Chu Toàn cách đó không xa, vặn vẹo cổ một cách kỳ quái, trên mặt là đôi mắt dữ tợn mãi không nhắm được nữa.
Trong thôn bọn hắn thường nói như vầy, chết như thế nào, thì bộ dáng quỳ trước mặt Diêm Vương chính là như thế đó, mãi mãi không biến khác được. Trần Hạo nghĩ, con mẹ nó, mình nhất định không thể giống vậy được, mình phải giữ lại chút thể diện cuối cùng, không thì nếu xuống dưới rồi, cũng không có con quỷ nào dễ xem như Bằng Bằng theo hắn, thì hắn mẹ nó phải chịu tội với họ Chu kia rồi….
Hắn lật người lại một cái khó khăn, khiến cho bản thân nằm ngửa lại, tận lực duỗi thẳng chân ra, vươn tay lấy mảnh vải bố bên cạnh che đi cái bụng đầy máu, thở ra một hơi nặng nề, tiếp, nhắm hai mắt lại…
Màn đem đen tối vô tận nháy mắt bao trùm hắn, xúc cảm cơ thể trở nên chậm dần, thậm chí vết thương trên bụng cũng không thấy đau nữa, rồi một tiếng mèo truyền từ xa xa đến, rồi tiếp là tiếng bước chân nhỏ vụn, có tiếng người nói: “Từ quản giáo, tôi có thể ra ngoài gọi điện thoại chút được không?”
Là ai đang nói chuyện đây, giây cuối cùng, trong cái đầu hỗn loạn của Trần Hạo hiện lên một khuôn mặt trãng nõn. Tiểu bạch kiểm cười ngây ngô kéo tay hắn: “Hạo Hạo, theo anh đi.”
Tay y lạnh hơn bình thường, lại cho người ta cảm giác thực an toàn, Trần Hạo bị y túm lấy, cảm giác thân thể mình ngày càng nhẹ, càng ngày càng nhẹ….
Quản giáo Từ mới vừa đi WC về, đang canh ở cửa phòng chứa đồ liền thấy Hàn Tiểu Bằng sáp từ bên kia qua đây, hình như mới vừa gặp xong luật sư nên lại rảnh quá đây mà.
“Đi đi.” Hắn cố ý dùng thân mình che cửa phòng chứa đồ, ra vẻ thoải mái. Hắn đã lấy tiền của Chu Toàn rồi, không thể để cho người ta biết hắn lấy việc công làm việc tư mà lén cho phạm nhân gặp nhau thông lời khai trước, chính xác, đây là Chu Toàn nói cho hắn biết, y tìm Trần Hạo để thuyết phục đối phương cùng tạo lời khai giả.
“Cám ơn.” Hàn Tiểu Bằng gật đầu, được một quản giáo khác dẫn về phía phòng mình, đột nhiên, y nghe được một tiếng kêu: “Cứu mạng!”
Hàn Tiểu Bằng từng nhận huấn luyện chuyên nghiệp, khả năng quan sát và thính giác đều mạnh hơn người thường, tiếng kêu kia cực kỳ mỏng manh, không cẩn thận mà nghe sẽ dễ bị các tạp âm thông thường lấn án đi.
Y sửng sốt một chốc, một giây ngắn ngủi sau, đột nhiên nhấc chân hung hăng đá vào cửa phòng chứa đồ, rầm một tiếng, cánh cửa gỗ vốn không chắc chắn kia liền đổ rầm rầm sang một bên.
Ánh đèn sáng ngời rốt cuộc chiếu vào trong phòng chứa đồ tối đen, chiếu vào khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Trần Hạo.
Hắn nằm ở đó, đồng tử đã mất đi tiêu cự, miệng vẫn còn gằng từng tiếng kêu: “Cứu mạng… Cứu mạng… Cứng mạng…”
Mà ở đằng sau y là một vệt máu thật dài, như là của một loài bò sát nào lưu lại vậy.
Khuôn mặt Hàn Tiểu Bằng như sắp chết, y dùng thân đụng mạnh hai tên quản giáo bên cạnh, chạy như điên, hướng đến phòng trực ban gần đó nhất, khàn giọng hét lên: “Gọi xe cấp cứu!!!! Mau!”