Trong phòng chứa đồ, bóng đèn dây tóc lắc lư không ngừng, chiếu vào trên khuôn mặt tái nhợt của Trần Hạo, lúc sáng lúc tối ảm đảm không chịu nổi. Thanh âm Chu Toàn như đến từ phía chân trời xa xôi, mờ mịt, hỗn loạn pha lẫn tạp âm: “Hạo Hạo, ngươi bình tĩnh chút, đừng như vậy….”
Trần Hạo hung hăng lau mặt một phen, sau đó đem mu bàn tay dính đầy nước mắt nóng ướt bất động thanh sắc dấu lại sau lưng. Chu Toàn cách không quá nửa mét đứng trước mặt hắn, lập tức như một pho tượng, thần sắc ảm đạm.
“Hạo Hạo, ta biết trong lòng ngươi nhất định đặc biệt hận cữu cữu.” Hắn nghe người kia nói như vậy: “Nếu không phải vì ta, ngươi cũng sẽ không lên con đường này…. Có lẽ ngươi không biết, trước kia lúc ngươi còn học trên trấn, trong lớp có rất nhiều nữ hài tử vụng trộm thích ngươi, vì chuyện này, mà chủ nhiệm lớp ngươi còn cố ý tìm ta mà nói….”
Chu Toàn tựa hồ nhớ tới chuyện vui gì đó, trên mặt lộ ra chút ánh sáng: “Thật sự. Nếu không có ta, có lẽ ngươi đã sớm kết hôn rồi có con.”
“Nếu không có ông, tôi đã sớm chết đói rồi.” Trần Hạo nhìn y, gằn từng chữ: “Nhưng tôi thật sự cam lòng đói chết.”
“Hạo Hạo…” Khuôn mặt vừa sáng lên của Chu Toàn lại đen xuống. Y lấy hết dũng khí, kéo tay Trần Hạo lại, người kia tuy rằng vẫn phẫn nộ như trước, lại không có gạt tay y ra.
“Ta biết, ta sai rồi.” Chu Toàn nói thực thành khẩn.
“Trước đây, người ta đều nói thích nam nhân là có bệnh. Trong thôn chúng ta còn có một tên ngốc, mỗi ngày đều mặc quần áo con gái đi tới đi lui. Nghe nói sau này cũng bỏ đi theo một người ngoại quốc. Kỳ thật người kia không có ngốc, là giả ngốc cho người khác xem, hắn thà rằng bị người ta nói là đồ đầu óc không ra gì mới làm cái chuyện đó còn hơn là đồ ẻo lả không biết xấu hổ…..”
“Cữu cữu ngươi thời trẻ cũng từng thích người ta, nhưng luôn luôn không dám nói; cho dù ta lúc đó đã lên rồi, chỉ cần có người nói ta ngốc liền xong đời rồi. Nhưng là mỗi lần ta nhìn thấy người kia cùng với nữ nhân khác, nhất là những ngày sau khi hắn kết hôn…. Ta thật sự rất thống khổ. Sau này liền dứt khoát chạy đến thành phố này, mắt không thấy tâm không phiền….”
Trần Hạo theo Chu Toàn mười mấy năm, những lời nói giống như thổ lộ tiếng lòng như vậy, hắn lần đầu tiên nghe. Biểu cữu mà Trần Hạo hắn luôn nhìn thấy là người tàn nhẫn giả dối máu lạnh vô tình, nhờ vậy mới từ một tên vô danh ở cái thôn nhỏ trở thành một nhân vật khét tiếng ở thành phố Bình Sơn này.
Một người căn bản không có tim, lại đang thề son sắt, nói từng yêu một người. Trần Hạo không tin, trong tâm không tin, nhưng hắn vẫn nhịn không được muốn hỏi: “Người kia là ai?”
Chu Toàn chỉ cười khổ, không chịu nói.
“Ta là đàn ông, dù thế nào đi nữa, là đàn ông hiển nhiên phải có ham muốn trong chuyện kia. Ta từng ở trong thành phố tìm bạn tình, kết quả lúc hắn theo ta còn cùng người khác xằng bậy, mấy tháng sau liền bị công an bắt lên đồn, thiếu chút nữa đem ta kéo xuống theo. Ta liền nhận ra cứ như vậy thì không được…. Sau này nhìn thấy ngươi… Ta nghĩ dù sao con nít không hiểu chuyện, lại nói cha ngươi khi đó không thấy bóng dáng, mẹ cũng bỏ đi mất, ngoài người họ hàng cực kỳ xa như ta đây, cũng không có ai để dựa vào…”
Y nói đến đây dừng lại, áy náy tận cõi lòng nhìn Trần Hạo: “Ta biết việt này rất ghê tởm. Cữu cữu xin lỗi ngươi, ngươi khi đó mới tám tuổi, nếu là ta bây giờ nhất định sẽ không tìm đứa nhỏ như vậy…” Vừa cầm tay Trần Hạo vừa tiếp tục nói: “Thế nhưng Hạo Hạo ngươi thử để tay lên ngực mà tự hỏi xem, cữu cữu tới bây giờ chưa từng tiếc ăn tiếc mặc với ngươi, cũng chưa từng đánh đập ngược đãi ngươi đúng không? Lúc con người ta học đến trung học rồi ngươi thì vẫn cuối đầu cắn bùn dưới ruộng, vẫn là ta đem ngươi lên trấn trên học hành. Ta nói ngươi chỉ cần chăm chỉ học tập, sau này cữu cữu cho ngươi học đại học ngươi còn nhớ không?”
Trần Hạo hơi hơi xúc động.
Những lời này Chu Toàn quả thật đã từng nói, khi đó y đã tìm được chỗ dựa vững chắc ở Bình Sơn, độ khét tiếng càng ngày càng vang, mang theo một đám người cả ngày trà trộn ở phòng bi-da, những người bà con cùng quê nhắc đến y đều là vừa hận vừa sợ, giống như y là địa chủ ác bá trong xã hội cũ vậy.
Trần Hạo không nhớ rõ mấy năm ở trường kia có người thầm mến hắn hay không nữa, hắn chỉ nhớ đa phần bạn bè thầy cô đều không thích hắn, bọn họ thường ngay trong giờ học thình lình gọi tên hắn, nhìn bộ dạng không biết trả lời câu hỏi, chân tay luống cuống của hắn, rồi lại dùng lời lẽ chua ngoa châm chọc hắn lấy làm vui.
Câu chuyện bọn họ nói đến nhàn sau lưng hắn là – cha là ma cờ bạc, mẹ là đồ đàn bà dâm đãng, nuôi hắn là tên biểu cữu xấu xa lưu manh. Trần Hạo đi học rất muộn, tuổi lớn hơn so với bạn cùng lớp, căn bản lại không có, ngày đầu tiên đến lớp đã bị người ta mang thành kiến mà nhòm ngó, hắn cơ hồ cũng không có bất cứ hứng thú đến trường, cũng không rõ vì sao phải đi học, rốt cuộc vào đầu tháng ba năm đó thì bỏ học.
Trần Hạo vẫn nghĩ nhân sinh của mình không còn lựa chọn khác, hắn bị Chu Toàn giam trong vòng luẩn quẩn, vô luận thế nào cũng không thoát ra được.
“Kỳ thật ta vẫn luôn thầm nói trong lòng mình. Chu Toàn ta đời này không thể kết hôn với ai được. Cho nên Hạo Hạo vừa là vợ ta cũng là con ta, ta phải đối xử với hắn tốt một chút. Sau này cho ngươi ra ngoài, cũng không quản ngươi làm nam hay làm nữ. Ngươi lúc đó đã mười tám, mười chín, thành người rồi, đã biết suy nghĩ, ta cũng không ép ngươi ở lại với ta… Ta là một lão nam nhân, ngươi nhất định sẽ không thích, người ngươi thích giống như ‘Bằng Bằng’ kia vậy, là một người tốt trắng trắng mềm mềm lại có văn hóa…. Ha ha…”
Chu Toàn nói đến đây thì cười gượng hai tiếng, đôi mắt nhìn Trần Hạo lộ ra chút lạc lõng: “Bất qua sau này ta gặp chuyện ở Hồ Hải, hỏi ai nguyện ý giúp ta làm quân cảm tử, bọn hắn ai cũng không dám, thời khắc mấu chốt ngươi cư nhiên đứng ra. Ta rất kinh ngạc, cũng rất cao hứng, thật sự cao hứng… Hạo Hạo, ngươi đi đường này không ai ép cả, là ngươi nguyện ý. Chính ngươi nguyện ý chăm sóc cữu cữu, ngươi còn nhớ không?”
“Tôi…”
Trần Hạo nghẹn lời. Bời vì ngay cả hắn cũng không rõ lúc đó vì sao lại xúc động như vậy.
Hắn còn nhớ rõ lúc đó Chu Toàn đã vững chân ở Bình Sơn. Bọn họ chuyển vào ở trong một căn phòng lớn xa hoa, cữu cữu hắn không còn cả ngày ra ngoài đánh đánh giết giết nữa, mà nhanh chóng thay áo biến thành người làm ăn.
Công việc của y cực kỳ bận rộn, thường đi lại mấy thành phố lân cận, cơ hồ mỗi đêm đều có tiệc, nhất là cuối tuần có khi trắng đêm không về.
Sau này Trần Hạo ở trong câu lạc bộ nhìn thấy y đang ôm một thiếu niên xấp xỉ mình, sau này có khi lại đem một trong số đó về nhà, đối với mấy tên money boy người đầy hàng hiệu cùng vị nước hoa nồng nặc giới thiệu, đây là cháu trai ta. Sau đó bọn hắn liền ở phòng cách vách mở Champagne uống rượu đỏ, cởi hết trần truồng lăn một chỗ.
Tiếng cười ngượng ngùng hờn dỗi cùa mấy thiếu niên kia xuyên qua khe cửa khép hờ truyền vào tai Trần Hạo. Hắn nhớ lại lúc mình làm tình cùng Chu Toàn, đều không có trải qua khúc dạo đầu vừa dài lại khoái hoạt như vậy. Ngay từ đầu, thứ hắn cảm thấy là sự sợ hãi, sự ghê tởm, là sự khó chịu không thành lời, sau này lại chỉ biết chết lặng chìm đắm trong trụy lạc. Đương nhiên, tiếng rên ri cùng tiếng thét chói tai mấy thiếu niên phát ra khi cao trào lại cực kỳ giống hắn. Chu Toàn đôi khi sẽ rất dã man, làm đau bọn hắn. Những việc đó Trần Hạo đều biết rõ.
Nhưng điều này cùng việc hắn giúp Chu Toàn đi giết người có liên quan sao? Trần Hạo vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên một khắc hắn dùng dao đâm yết hầu người ta, càm giác máu nóng ấm phun trên mặt hắn. Nguyên một buổi chiều sau đó, hắn đều cuộn mình trong văn phòng của Chu Toàn, giống như mèo con mắc mưa không ngừng phát run, cổ họng như bị ai bóp không nói nên lời.
Thằng đến lúc Chu Toàn làm việc xong trở về.
Y ngồi bên người Trần Hạo, nói với hắn mấy câu như là “Không cần lo lắng, ngươi làm tốt lắm, sẽ không có ai tìm đến đây cả”, lý luận linh tinh sức mẻ, sau đó y đem tay cởi thắt lưng Trần Hạo, cởi quần hắn, rồi ở trên bộ sô pha da vừa nhập từ Ý về kia làm hắn.
Lúc đó Chu Toàn đã hơn một năm không chạm vào Trần Hạo rồi.
“Ta lại không nghĩ tới sau này ngươi sẽ có tiếng trong giới đến vậy, dẫn đến từng đợt mua bán tìm tới cửa. Lúc đó ta nghĩ ngươi cứ tiếp tục như vậy sớm một ngày cũng liên lụy đến ta… Kỳ thật ngày đó ở bến tàu Bạch Vân ta đã sắp xếp ổn thỏa, cho dù ngươi không chịu lên thuyền ta cũng có biện pháp xử lý ngươi, nhưng mà…” Chu Toàn nói đến đây lại nghẹn ngào: “Nhưng ta không xuống tay được, ngươi là ta nuôi lớn… Ta luyến tiếc, rất luyến tiếc…”
Đang lúc kinh ngạc, Trần Hạo chỉ cảm thấy toàn thâm ấm áp, đã bị người ta ôm vào lòng.