Hạo Hạo Và Bằng Bằng

Chương 26




Ngày hôm sau, Hàn Tiểu Bằng vừa tỉnh đã nghe thấy Trần Hạo nói với y: “Lần sau ngủ, ngươi cách xa ta ra chút đi.”

Rắc rắc, trái tim nhỏ bé trong lồng ngực nháy mắt bể thành nhiều mảnh.

“Tại sao chứ!?”

“Ta khó ngủ, có chút động tĩnh liền tỉnh. Ngươi ôm ta, ta căn bản không có ngủ được.”

“Nga, ta hiểu rồi. Ngươi là làm chuyện xấu sợ bị cảnh sát thúc thúc tới bắt đi!”

Hàn Tiểu Bằng nhìn Trần Hạo, tựa như lần đầu y gặp hắn, cười cực kỳ ngu ngốc.

Nhưng sau đó y rất nhanh phát hiện trên đầu đối phương đội một tầng mây đen, sắc mặt so với mẹ chết còn khó xem hơn.

“Ngươi mẹ nó đừng có nói bừa.” Trần Hạo trở mình, quay lưng về phía Hàn Tiểu Bằng. Vài ngày sau, cũng đều là như thế.

“Tất cả những gì y cần” của Hàn Tiểu Bằng tan biến. Thân thể ấm áp, một giây trước còn ở dưới thân y lãng kêu, sau khi xong việc, lập tức cuộn chăn lên, biến thành Thánh Nữ không thể xâm phạm.

Hàn Tiểu Bằng hoạt động thân thể tuyết trắng, nhích nhích lại gần, bên kia sẽ thò ra một bàn tay, không chút lưu tình đẩy y ra.

Ngay cả mức độ lời nói cũng ngày càng thăng cấp, từ “Cách xa ta ra chút” thành “Mẹ nó đừng có chạm vào ta” cuối cùng lại lưu loát dứt khoát “Cút đi”

Hàn Tiểu Bằng không biết chuyện gì đã xảy ra, vẻ mặt cầu xin: “Hạo ca, ngươi quá lạnh lùng. Nếu ngươi không muốn ta nữa, cứ việc nói thẳng đi.”

Trần Hạo bị y làm cho bực mình, dập thuốc trong tay, nói: “Không đời nào.”

Hàn Tiểu Bằng càn quấy nói bậy: “Vậy sao ngươi không để ta ôm? “

“Đã nói là ngươi như vậy làm ta không ngủ được! Ngươi hiểu cho ta đi được không!”

“Nhưng ta phải ôm người ta mới có thể ngủ! Ngươi như vậy có hiểu cho ta đâu!”

Hàn Tiểu Bằng đem cái việc uỷ khuất đó thành đương nhiên.

Trần Hạo nghe xong lời này, rốt cuộc xoay người lại, nghi ngờ nhìn y: “Vậy trước đây lúc ngươi chưa gặp ta, làm sao ngủ?”

Này còn phải hỏi sao? Tìm bạn tình ôm ngủ. Lần đầu tiên y gặp Trần Hạo, lúc đó chẳng phải làm hắn đến ngất xỉu, ôm vào trong ngực như cái gối sao?

Nhưng lời này hôm nay không có dám nói ra. Hàn Tiểu Bằng quanh co một hồi, chậm rãi nuốt nuốt nước miếng nói: “Nhà ta…. Thực ra…. Có gấu….”

“Gì?” Trần Hạo vất vả mới nghe được.

“Gấu bông…” Mặt Hàn Tiểu Bằng lại đỏ.

Lông mi Trần Hạo giãn ra, lại lăn lông lốc từ trên giường đứng dậy.

“Mặc quần áo vào.” Hắn nói.

“Làm gì?”

“Đi mua gấu cho ngươi!” Trần Hạo tức giận nói.

“Nga….” Hàn Tiểu Bằng chớp chớp mắt: “Vậy phải mua đồ hiệu nha, nếu không là rụng lông đó.”

Hai giây sau bổ sung nói tiếp: “Hạo ca, đồ hiệu có hơi hiếm, mang nhiều tiền chút.”

Trần Hạo đứng một bên bị y nói cho trợn mắt há mồm, thầm nghĩ, đm, sao ta lại bao nuôi cái thứ như vậy chứ!!!

Vì thế hai người đi ra ngoài mua gấu bông.

Trần Hạo mặt tức giận đi trước, Hàn Tiểu Bằng gục đầu theo sau. Bất quá, y không phải là ủ rũ, ngược lại trong lòng mừng thầm. Y vừa đi vừa nhìn chằm chằm cái mông lớn căng chặt quần jean của Trần kim chủ, trong lòng nảy lên một vài toan tính.

Tiểu khu của bọn họ là một xã khu xa hoa mới được quy hoạch, xung quanh không thiếu các trung tâm mua sắm lớn nhỏ. Hai người cứ thế mà đi bộ thôi.

Vốn giữa Hàn Tiểu Bằng và Trần Hạo còn có một đoạn khoảng cách, bởi vì tốc độ của người phía trước ngày càng chậm nên khoảng cách được kéo gần.

Không lâu sau, Trần Hạo bị Hàn Tiểu Bằng giẫm gót chân. Hắn quay đầu trừng mắt nhìn Tiểu Bạch Kiểm đang liếc mắt: “Làm trò gì đó!”

Tiểu Bạch Kiểm cười hì hì, kéo tay trái Trần Hạo: “Hạo Hạo, chúng ta cùng đi đi.”

Một động tác nắm tay thôi, phối hợp như thế, tự nhiên như vậy, làm ngực Trần Hạo nảy mạnh lên.

Hai người song song đi dưới bóng cây trên đường, mười ngón tay giao vào nhau. Chung quanh chỉ có tiếng lá cây sàn sạt lao xao cùng tiếng ve sầu râm ran, ngẫu nhiên gặp vài bác gái đang tập thể dục, ai cũng vội vàng, không có ai đặc biệt chú ý bọn họ cả.

Trần Hạo lại nhớ đến bộ phim tình yêu kinh điển xem lúc còn là thiếu niên mới lớn, không thiếu những cảnh tượng như vầy:

Nam chính nắm tay nữ chính cùng đi trên con phố nhỏ, ban đầu đều im lặng không lên tiếng, một lát sau, một người trong đó hạ quyết tâm lớn tiếng nói: “XXX, ta thích ngươi,”

Chính là khác người như vậy, chính là buồn nôn như vậy đó. Trần Hạo nắm chặt tay Hàn Tiểu Bằng, thật sự hy vọng bản thân cũng có thể nói ra: Bằng Bằng, ta thích ngươi.

“Bằng Bằng, tay ngươi mềm quá.” ‘Quỷ nhát gan’ Hạo Hạo uẩn khúc nửa ngày, cuối cùng lại thoát ra một câu kỳ quái như thế.

Hàn Tiểu Bằng lại bày ra nụ thương hiệu ngây ngô của y. Tay y quả thật rất mềm, rất trắng, rất thon, nếu không phải khớp xương hơi lớn, căn bản không nhận ra là tay nam nhân.

Trần Hạo mở bàn tay y ra, so với tay mình, lại sờ sờ mặt trên chút, một lần nữa nắm chặt. Ánh trăng rọi trên mặt hắn, vừa tái nhợt vừa cô đơn