Một đêm phong lưu một đêm máu,
Sinh tử ly cừu đều có số.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Sở Hành Vân để mặc cho hắn hôn, chỉ coi như bị chó cắn, thế nào cũng có một ngày… y sẽ mạnh mẽ trả thù!
Tạ Lưu Thủy lại không muốn cho y sảng khoái, cứ không nóng không lạnh, ung dung thong thả như vậy…
Như từng nhát dao lăng trì.
Sở Hành Vân không chịu được, thân thể càng ngày càng nóng, não bộ vốn còn có thể duy trì suy nghĩ hiện giờ lại như thể có một cái lõi sắt bên trong, khuấy sôi cả đầu óc lên.
Bỗng nhiên, sợi dây đỏ treo mảnh ngọc bị chạm nhẹ vào, Tạ Lưu Thủy dường như muốn đưa tay chạm vào miếng ngọc vỡ kia…
Sở Hành Vân như thể bị cắn, tay phải lập tức nắm chặt lấy mảnh ngọc vỡ, cả người cảnh giác phòng bị nhìn chằm chằm Tạ Lưu Thủy.
“Chậc, món đồ quái quỷ gì mà nắm chặt như vậy, tín vật đính ước sao?”
Tạ Lưu Thủy cười, bẻ năm ngón tay đang nắm chặt của y ra, lại phát hiện bẻ thế nào cũng không bẻ ra nổi.
Sở Hành Vân nắm chặt đơ, đây là miếng ngọc của người nọ, người như Tạ Lưu Thủy không được chạm vào, bẩn.
“Ta mới nhìn thấy, chẳng qua cũng chỉ là miếng ngọc vỡ, tuy mặc ngọc hiếm quý thật, nhưng đáng tiếc cũng đã vỡ làm hai nửa rồi, bất kể là ngọc hay người, chỉ e cũng khó toàn vẹn được nữa.”
Hắn nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi thầm thì vào tai Sở Hành Vân: “Ngọc vỡ đâm người, thả tay ra, đi?”
Sở Hành Vân chỉ cảm thấy lọt vào tai là âm thanh mơ hồ không rõ, như ác ma nói mớ, phảng phất như bị đầu độc, y thoáng thả lỏng tay, mà chung quy vẫn không muốn thả tay, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại như thể chấp nhận số mệnh.
Da Tạ Lưu Thủy thật sự rất lạnh, không hề giống người bình thường. Sở Hành Vân vô thức muốn dán lấy hắn, mà vẫn không dịu được ngọn lửa đang bốc lên trong cơ thể, chỉ hận không thể có một chậu nước lạnh xối từ trên xuống dưới cho sảng khoái.
Chờ đã, nước lạnh?
Một thoáng nghi ngờ ngạc nhiên bỗng hiện lên trong lòng, Sở Hành Vân biết rõ công hiệu của hai tầng nhất chi xuân, một khi phát tác, lý trí sẽ mất sạch, không thể nào chỉ cần tới một chậu nước lạnh là được.
Bắt được manh mối mấu chốt, tâm tư bắt đầu dao động dữ dội, miếng ngọc vỡ lạnh lẽo trong tay làm y định khí ngưng thần. Hiện giờ gân cốt cả người y vô lực, toàn thân toả nhiệt, mặc dù cũng giống với dấu hiệu nhất chi xuân phát tác, nhưng y vẫn hoàn toàn giữ vững được lý trí, chỉ dựa vào điểm này, trong thân thể đương nhiên không phải nhất chi xuân.
Thuốc này hết sức quý báu, nguyên liệu phải hái luyện từ Tây Vực, điều phối trong thời gian dài mới thành. Tạ Lưu Thủy chỉ là một tên trộm hái hoa nho nhỏ, sao có thể có cách lấy được nhất chi xuân?
Nghĩ như vậy, “hai tầng nhất chi xuân” gì đó mà tên này nói chỉ e đều là đang hù dọa mình, đùa giỡn tâm cơ, muốn y từ bỏ giãy giụa.
Lúc này, tâm trạng bỗng sáng láng hơn hẳn, hiện giờ y chỉ tứ chi vô lực, thân thể toả nhiệt, không hề có dục vọng không thể không giải tỏa, rất có thể, đối phương chỉ hạ nhuyễn cân tán cùng với phát nhiệt tề, khiến cho thân thể trở nên nóng rực, thậm chí còn không hề dùng xuân dược.
Dòng suy nghĩ rõ ràng, Sở Hành Vân bắt đầu suy tính kế sách chạy trốn.
Với tình hình hiện tại, muốn đẩy ngã Bất Lạc Bình Dương võ công cao cường không khác nào nói mớ giữa ban ngày.
Có điều ông trời không tuyệt đường người, y dù chịu làm kẻ dưới, mà lại càng tiếp cận Bất Lạc Bình Dương hơn bất cứ kẻ thù nào trong đời hắn, mọi điểm trí mạng trên người Tạ Lưu Thủy đều đang lồ lộ trước mặt y, yết hầu, cổ, ngực trái, bụng dưới, chỉ cần có một cơ hội…
Mặt trời đã sớm xuống núi, lúc này xung quanh đã là một mảng đen kịt, cơ hội chỉ đến với kẻ đã chuẩn bị. Sở Hành Vân quyết định buông tay đánh cược một lần.
Tạ Lưu Thủy bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thở dốc.
Như gảy đàn, như mèo cào, khe khẽ ngắn ngủi, ngay sau đó, hai cái chân dài bất chợt quấn lấy thắt lưng… quấn cho Tạ Lưu Thủy đầu óc choáng váng, song ngay trong nháy mắt này, cặp chân kia đột ngột siết chặt, ghìm cho phần hông hắn cứng đờ ——
Tập kích đột ngột tựa gió dữ, một cú đấm móc tới nhanh như chớp từ sườn phải, thẳng tới mặt hắn, Tạ Lưu Thủy lập tức tránh ra ngoài, trong lòng bỗng giật mình:
Muộn rồi!
Trong chớp mắt, Sở Hành Vân đã bật người dậy, cơ lưng nuột nà đẹp đẽ qua thoáng chốc đã ưỡn căng, phần eo bùng ra luồng lực khổng lồ, mãnh liệt xuất kích như liệp báo, y há miệng, răng nanh nhắm ngay yết hầu Tạ Lưu Thủy, cắn mạnh xuống.
Tạ Lưu Thủy bị cặp chân dài mê người quấn lấy chặt chẽ, không thể nào phát lực, chỉ một chốc nữa là sẽ bị cắn đứt khí quản, hắn dùng tay đè lên mép giường mượn lực, rồi quay đầu rút mạnh về chếch bên trái phía sau ——
Sở Hành Vân đột nhiên cắn lên vai phải Tạ Lưu Thủy, y không kiêng dè không cố kỵ, cắn xé gặm nuốt như một con thú bị nhốt, hàm răng găm thật sâu vào thịt, rồi lại điên cuồng quay đầu qua lại, tựa một con sói dữ, cuối cùng còn thật sự cắn đứt được một miếng thịt.
“Shhh—— ”
Tạ Lưu Thủy rùng mình hít vào một hơi, Sở Hành Vân ngậm lấy miếng thịt tươi, ngồi lẳng lặng, máu tí tách đổ xuống, rõ ràng là cả người đã cạn sức, răng lại vẫn cắn thật chặt không buông.
Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua song cửa sổ, chiếu rọi mày kiếm mắt sao trên mặt Sở Hành Vân.
Không gian chìm vào yên ắng, mặc cho mùi máu tanh lan tỏa khắp phòng, chỉ nghe thấy gió hẩy vạn lá múa miên man, trùng kêu văng vẳng giữa đêm xuân ngoài cửa sổ…
Tạ Lưu Thủy lặng lẽ nhìn miếng thịt vẫn đang chảy máu, hai cái chân quấn lấy eo hắn đã thả lỏng, hắn nhẹ nhàng cử động, thoát ra được.
Ánh trăng miên man tràn vào, nhàn nhạt khắc họa nên khuôn mặt Sở Hành Vân, vạt áo y dính đầy máu tươi, đôi mắt lặng lẽ, lưu động đầy hào quang, như con sói cô độc dưới trăng lạnh, lộ ra vẻ ngoan tuyệt ác liệt.
Lúc này, máu tanh hòa đi lưu luyến trong phòng, trăng quầng chiếu tỏ bắc lang, Tạ Lưu Thủy cúi đầu, nhéo nhéo mặt Sở Hành Vân:
“Chậc, ta thực sự đã bắt được một con sói nhỏ xinh đẹp.”
Sở Hành Vân lạnh lùng nhìn hắn, người này vai phải máu thịt be bét, lại tựa như không hề để ý, vẫn còn đang cười. Y không hiểu có gì buồn cười, liền nghiêng đầu sang một bên, phun miếng thịt dính máu kia ra ngoài.
“Bộp” một tiếng, miếng thịt kia rơi xuống đất, Sở Hành Vân lại phun ra thêm một búng máu, mặt hờ hững như không, tựa như khiêu khích không bằng lời.
Tạ Lưu Thủy lại không hề nổi giận, cũng không nói gì nữa, dửng dưng như không, tiếp tục làm việc, Sở Hành Vân âm thầm sợ hãi…
Thỏ bị ép còn cắn người, tên tặc tử này bị giật mất miếng thịt, sao còn có thể bình thản như vậy?
Sở Hành Vân như gặp đại địch, có thể nhẫn thứ người thường không thể nhẫn, có thể thành thứ người thường không thể thành. Đêm nay chẳng lẽ y sẽ… thật sự phải chết?
Tạ Lưu Thủy chiều nay đã bắt được y, muốn giết muốn lăng trì, tự nhiên muốn làm sao thì làm, nhưng người này lại cố tình kéo dài tới đêm, đêm dài lắm mộng, sao không dứt khoát một chút?
Sở Hành Vân làm việc như mãnh hổ bắt mồi, đứng trước kẻ địch, chỉ muốn cắn đứt yết hầu, thấy Tạ Lưu Thủy không cho y một nhát kiếm đứt cổ, còn suy đoán rằng sự tình có khả năng chuyển biến tốt…
Nhưng lúc này y bỗng nhiên nhận ra rằng, y đã gặp phải một tên khốn vướng tay vướng chân.
Hành vi lẫn cách xử sự của Tạ Lưu Thủy đều tương phản với mình, người như vậy nhìn thấy con mồi, tuyệt đối sẽ không lập tức hành động, mà lại như một con rắn độc khổng lồ, lặng lẽ ẩn náu trong chỗ tối, từ từ mưu tính bố cục, dần dần phá hỏng mọi đường lui của con mồi, ưu nhã cuốn mình vờn quanh…
Cuối cùng, dịu dàng giết chết.
Ngoài cửa sổ, là một vầng trăng tròn trắng phau phau.
Sở Hành Vân nằm trên giường, trầm tư suy nghĩ, bó tay hết cách, trên mặt không có lấy nửa biểu cảm, mặc ngươi táy máy tay chân, ta đây sừng sững bất động. Tạ Lưu Thủy không ngần ngại chuyện y giả làm khúc gỗ chút nào, mặc ngươi sừng sững bất động, ta đây vùi đầu cày cấy.
Xa xôi thiên thủy ăn thanh vân, nuốt chậm nhả kỹ đêm không ngừng, thả thí vô tình đăng tiên nhạc, dục vũ sinh yên nhất không mông.
Màn dạo đầu vĩnh viễn không có điểm dừng này khiến cho tứ chi Sở Hành Vân uể oải, đầu óc lại càng đù đờ đi, chỉ hận không thể nhận một nhát đao sảng khoái, tới lúc không thể nhịn nổi nữa, y lạnh lùng nói:
“Ngươi liệt dương à?”
Tạ Lưu Thủy nhìn y thật sâu, nở nụ cười, cúi đầu vuốt ve nốt ruồi bên trái cằm Sở Hành Vân, chậm rãi ghé vào bên tai y, nhỏ nhẹ nói:
“Ngươi đừng có vội, phải biết, đêm nay rất dài.”
“Choang——“, mặt gương lăng hoa đầu giường bị Sở Hành Vân hất mạnh xuống đất.
Một tiếng vang giòn giã, gương vỡ thành mấy cánh hoa, phản chiếu ánh trăng lấp lánh, tựa như bạc vụn rơi vãi.
Đêm thiêu đến nóng bỏng.
Sở Hành Vân cắn răng, đưa tay ra cào, móng tay cắm sâu vào vết thương trên vai Tạ Lưu Thủy, rồi giật mạnh ra——
Thoáng chốc, máu tươi tuôn trào, nhuộm đẫm năm đầu ngón tay.
Tạ Lưu Thủy căn bản không quan tâm.
Máu chảy dọc theo cánh tay phải y, tí tách, tí tách, Tạ Lưu Thủy lại như không biết đau. Sở Hành Vân nhìn máu tươi dính đầy tay mình, cảm thấy người này điên thật rồi, điên không cần mạng nữa rồi…
Ngông sợ điên, điên sợ không muốn sống, Sở Hành Vân khí lực rã rời, không ngông lên được, chăn bị kéo ra, thắt lưng lụa bị giật xuống, y nhìn chằm chằm vào Tạ Lưu Thủy, nhớ kỹ mặt mũi người nọ, rồi lạnh lùng nguyền rủa một câu:
“Sau này ngươi nhất định sẽ phải chết rất thảm, ngươi chờ ta…”
Tạ Lưu Thủy nghe vậy lại còn nở nụ cười, nắm chặt lấy tay y nói:
“Được, ta chờ.”
Đêm càng sâu càng dài, Sở Hành Vân lênh đênh trôi nổi như con thuyền nhỏ. Tạ Lưu Thủy nhìn y, trong lòng dâng lên một linh cảm không tốt, mơ hồ cảm thấy trước mắt mặc dù sảng khoái, mà ngày sau sẽ thật sự rất thảm…
Không sao cả, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
Tạ Lưu Thủy lặng lẽ vận tâm pháp đoạt công, hắn duỗi tay chạm vào mặt Sở Hành Vân, thầm nghĩ: Chờ chuyện xong hết, ta cũng xuống dưới đáy hoàng tuyền, sẽ đi tìm ngươi trả lại khoản nợ phong lưu sinh tử này.
Thời khắc cuối cùng, thuốc phát tác công hiệu, Sở Hành Vân đã nửa hôn mê, ý thức hỗn loạn, trong cơn mê man, y cảm thấy Tạ Lưu Thủy ôm lấy mình từ sau lưng, khàn giọng, hỏi khẽ:
“Ngươi mất hết võ công rồi sao?”
Sở Hành Vân nghiêng đầu, muốn châm chọc một câu, nhưng y chung quy đã không còn sức để mở miệng nữa, y thấy hai mắt Tạ Lưu Thủy đen đặc, sắc mặt không hề vui vẻ như vừa rồi, trái lại còn hơi phức tạp, thậm chí còn hơi xám xịt…
Sau đó, cơn buồn ngủ ập tới, y cuối cùng cũng không ngăn được, cả người hôn mê ngủ thiếp đi.
Sương lạnh giờ Sửu, gà gáy canh tư…
Sở Hành Vân bị xóc mạnh tỉnh lại.
Giữa cơn ngái ngủ, toàn bộ tầm nhìn đều đang chao đảo từ trên xuống dưới, y còn chưa nhận rõ được tình hình hiện tại, một vết sẹo đã lắc lư lọt vào tầm mắt y.
Hành Vân lập tức tỉnh lại, hiện tại y vẫn đang ở trên cái giường trong căn nhà gỗ, bị ép khóa ngồi trên thân người nào đó.
Mới đầu trên mặt Tạ Lưu Thủy không có biểu cảm gì, không buồn không vui, thấy y tỉnh lại bỗng nở nụ cười bỡn cợt, mặt hiện lên vẻ lưu manh:
“Cảm giác thế nào? Sở hiệp khách, sảng khoái không?”
Sở Hành Vân tỉnh táo nhìn Tạ tiểu nhân thực hiện được gian kế, trong lòng trầm tư, nếu như y cứ va thẳng tới như vậy, cắn rớt mũi người này, có thể tạo thành sát thương lớn chừng nào?
Nhưng y còn chưa kịp đánh giá xong, Tạ Lưu Thủy đã nắm lấy sau gáy y, dùng lực, Sở Hành Vân chưa kịp giãy giụa, đầu óc đã trống rỗng——
Đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, y đang nằm giữa bụi cây.
Sở Hành Vân đứng dậy, hành động như thường, còn phát hiện mái tóc mình đã được chải gọn, quần áo chỉnh tề, thậm chí ngay cả áo ngoài thêu hoa văn chỉ bạc cũng giống y như trước.
Gần như đã khiến y hoài nghi đêm qua chỉ là một giấc mộng dài.
Sở Hành Vân sờ mái tóc được chải kỹ, khó có thể tưởng tượng ra được Tạ Lưu Thủy rốt cuộc đang làm gì?
Làm việc quỷ dị như vậy, Sở Hành Vân thực sự không nghĩ ra.
Lúc này đã là giờ Thìn, trời đã sáng choang, mà cách đó không xa chính là con đường mòn lúc đuổi theo Bất Lạc Bình Dương, mơ hồ còn có thể nhìn thấy phồn hoa lâu vũ trong thành.
Sở Hành Vân không chậm trễ nữa, đứng dậy chạy nhanh về hướng Tống phủ, mình mất tích một đêm, Tống Trường Phong tỉnh lại không biết sẽ lo lắng thế nào, làm sao cũng nên đến báo bình an một tiếng trước, tiện thể điều tra Hoa Bích Lâu, y luôn cảm thấy mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua đều quá đột nhiên, kỳ lạ một cách quỷ dị.
Lúc này, y không thể nào thi triển khinh công, chỉ có thể cố hết sức đi nhanh, qua mấy con phố đã thấy thành Lâm Thủy vốn náo nhiệt phồn hoa nay lại trở nên vắng lặng, thi thoảng trông thấy mấy người đi đường cũng đều sắc mặt bi thảm, chân bước vội vàng.
Bất an từ từ lớn dần lên trong lòng, Sở Hành Vân rảo chân bước, chạy vào Tống phủ.
Tống Trường Phong đang ngồi trước bàn trà, một tay ấn lên huyệt thái dương giật giật, một tay nâng bích loa xuân thượng hạng, khẽ ngước mắt, bỗng nhìn thấy người mình đi tìm một đêm đang đứng bình yên ở cửa.
Ánh ban mai đổ, bạch y buông xuống.
Tống Trường Phong run tay, cả bát trà đều đổ xuống đất, cũng không kịp để ý gì nữa, lập tức lao tới, chỉ muốn ôm người trước mặt vào lồng ngực, mãi mãi không để y rời đi nữa.
Nhưng hắn chung quy vẫn kiềm chế được, hai tay cuối cùng chỉ nhẹ nhàng đặt lên vai Sở Hành Vân, vỗ hai lần như an ủi, rồi ôn hòa nói:
“Ngươi trở về là tốt rồi! Tối hôm qua ta tìm ngươi tới hơn nửa đêm, làm thế nào cũng không tìm thấy! Ngươi đã đi đâu?”
“Ta không sao, chỉ là… trúng phải ảo trận của Bất Lạc Bình Dương, hắn hình như cũng không biết ta đã mất hết võ công, cho nên muốn dùng oai môn tà thuật kiềm chế ta. Ta thấy từ giờ vẫn nên điều tra từ Hoa Bích Lâu, sớm bắt được tên dâm tặc này, đồng thời đòi lại công đạo cho thiên kim Lý gia…”
Tống Trường Phong nghe thấy hai chữ “Lý gia”, lập tức tâm thần hoảng loạn, mặt suy sụp tinh thần ngồi trở về trên ghế, Sở Hành Vân càng ngày càng thấy bất an, y rất ít khi thấy dáng dấp Tống Trường Phong tâm lực mỏi mệt thành như vậy.
“Không cần truy tra chuyện Bất Lạc Bình Dương nữa.” Tống Trường Phong mệt mỏi nói.
“Không điều tra? Như vậy, chuyện tiểu thư Lý gia… cứ kệ vậy sao?”
Tống Trường Phong xua xua tay với y, dưới mắt là vành mắt thâm vì cả đêm không ngủ, hắn nhìn Sở Hành Vân, gằn từng chữ nói rằng:
“Lý gia, diệt môn rồi.”