“Tiếng gì vậy?” Tôi hỏi.
Trần Sâm ngẩn ra, "Âm thanh gì cơ?"
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy, trong lòng càng cảm thấy bất an, chẳng lẽ chỉ có mình tôi nghe được giọng nói đó thôi ư? Tôi đang nghe thấy ảo giác sao?
Tôi cẩn thận xác định lại một lần nữa.
Ngoại trừ tiếng đồng nghiệp xung quanh đang lục soát hiện trường thì không có tiếng gì cả.
"Không có chuyện gì, hình như tôi gặp phải ảo giác."
Trần Sâm nhìn tôi, cau mày nói: "Trông cậu có vẻ không đúng lắm. Có phải tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt không? Sớm biết như vậy đã không dừng kỳ nghỉ của cậu."
"Xin lỗi, là trạng thái của tôi có chút vấn đề thôi, không nên làm ảnh hưởng đến công việc."
"Không sao, lên xe nghỉ ngơi một chút đi, chuyện bên này căn bản ước chừng cũng rất bận, lát nữa theo tôi đến trung tâm pháp y."
"Được……" Tôi vừa xoay người lại, đang định rời khỏi đây thì sau lưng một lần nữa truyền đến âm thanh kỳ lạ.
Nhưng lần này, không phải tiếng gõ cửa, mà là ...
Tiếng kêu cứu!
"Cứu.....mau cứu tôi.....cứu tôi ..."
"Tá Lạc..."
"Tá Lạc!"
Giọng nói kia, thậm chí còn phát âm ra tên tôi.
Vào giờ khắc này tôi giống như bị sét đánh, bất ngờ xoay người lại, phía cuối hành lang không có gì cả, là tôi bị điên rồi sao? Có lẽ tôi nên đến khoa thần kinh khám thử một chút, nhưng trước đó, nhất định tôi phải đi đến cuối hành lang này xem thử có gì ở đây.
Trong giấc mơ có một cánh cửa ở đó.
Nhưng bây giờ cuối hành lang này chỉ là một bức tường, đây là điểm khác biệt lớn nhất.
"Này? Này ...Tá Lạc? Tá Lạc, cậu đi đâu vậy?"
Trần Sâm cũng đuổi theo.
Hiển nhiên tiếng kêu cứu lần này cũng chỉ mình tôi nghe thấy.
Chúng tôi nhanh chóng đến đầu bên kia của hành lang, đối diện với bức tường, tôi lần mò một hồi, giọng nói kia vẫn còn ở đó, có thể chỗ này...
“Cậu sờ cái gì vậy?” Biểu cảm của Trần Sâm vô cùng rối rắm, nhìn tôi nói: “Hôm nay cậu quá kỳ lạ.”
Tôi không phản ứng lại với anh ấy, bắt đầu lấy tay gõ nhẹ vào mặt tường, tuy nhiên lại phát hiện thấy bức tường này rất chắc chắn. Tôi cũng cảm thấy chắc mình bị bệnh thần kinh rồi, lại vì những hình ảnh và giọng nói trong giấc mơ mà nghi ngờ có một cánh cửa bí mật nào đó trong hiện trường vụ án này nữa.
Nhưng vào thời điểm tôi vừa định bỏ cuộc, đột nhiên nghe được âm thanh cót két truyền đến từ dưới chân.
Tôi và Trần Sâm cùng lúc đều im lặng.
Ngay lúc tôi cúi đầu xuống kia, tấm ván dưới chân đột nhiên bị gãy!
Trong nháy mắt tôi liền rơi vào bóng tối!
Rồi sau đó nặng nè rớt xuống đất.
Nơi này rất sâu, cú ngã khiến đầu tôi choáng váng, hoa mắt ù tai. Nhưng tôi vẫn nghe loáng thoáng thấy tiếng hét của Trần Sâm ở phía trêи. Tôi chống tay đứng dậy, lấy điện thoại ra, bắt đầu chiếu sáng và phát hiện dường như mình rơi vào một căn phòng dưới lòng đất.
Ở đây có mùi lạ, không khó ngửi nhưng tuyệt đối cũng không phải là dễ ngửi.
Điện thoại di động của tôi chiếu vào vách tường của căn phòng ngầm này, phía trêи có treo xích sắt, móc câu, trêи móc có các đạo cụ như kềm, đao, búa, còn có cả những thứ tương tự như lưỡi cưa, tất cả đều đã gỉ sét loang lổ.
Hình như còn có vết máu.
Dụng cụ tra tấn sao?
Tiếp tục hướng ánh sáng về phía bên phải, những sợi xích trêи tường đều được gom về một phía này, đột nhiên! Một xác người đã chết khô xuất hiện ngay trước mặt tôi!
Tôi như ngừng thở.
Thi thể thứ mười bốn.
Có thể còn nhiều hơn nữa, tôi xoay người, dùng đèn chiếu sáng về phía sau lưng. Diện tích nơi này ước chừng khoảng 50 mét vuông, trêи vách tường gần như đều là những dụng cụ tra tấn, về thi thể, cũng chỉ có...
Tôi quay người lại, đột nhiên phát hiện thi thể lúc trước bị khóa trêи vách tường, giờ phút này, đang xuất hiện ngay sát trước mặt tôi!
Bốn mắt nhìn nhau!
Đúng vậy, không sai, là bốn mắt nhìn nhau, hai mắt của nó đã mở ra!
Dưới mí mắt nhăn nheo là hai viên tròn màu đen thui đã khô héo, đó chính là hai mắt sao?
"!" Một phút đồng hồ kia, tôi gần như không cách nào thở nổi.
Tuy nhiên, điều hoàn toàn hạ gục tôi chính là, giây tiếp theo, cái miệng gần như bị bịt kín của nó, xé rách lớp thịt cứng ngắc trêи môi, lộ ra hàm răng lởm chởm, ở bên tai tôi, nói đứt quãng: "Tôi biết nhất định... anh... sẽ... đến..."
Bóng tối đem tôi nuốt chửng vào trong.
Tôi đã hoàn toàn hôn mê.
Khi tôi tỉnh lại, vẫn ở trong tòa nhà châu Âu, đồng nghiệp vây xung quanh tôi, Trần Sâm thì đang nắm lấy cổ áo tôi lay lay, thấy tôi mở mắt, mới như trút được gánh nặng nói: "Tỉnh rồi tỉnh rồi! Đã tỉnh rồi!"
Nhưng trong trí nhớ của tôi lúc này lại hiện lên những hình ảnh vừa diễn ra, vừa nghĩ tới thứ đó tôi đột nhiên ngồi bật dậy, nói: "Phía dưới kia có... !"
"Thi thể, đã phát hiện được một cái xác khô."
Chỉ là một cái xác khô sao?
Tôi nhìn Trần Sâm.
Sau đó anh ấy giải thích với tôi rằng, căn phòng bí mật kín mít kia quanh năm đều không bị ai mở ra, trong không khí có độc tố, nên sau khi tôi ngã xuống liền ngất xỉu.
Nhưng tôi nhớ rõ mình đã từng đi quanh căn phòng bí mật đó.
Nếu tôi không di chuyển xung quanh, làm thế nào tôi lại có thể phát hiện ra cái xác ở phía bên kia của bức tường đó khi rơi xuống chứ?
Bước vào căn phòng bí mật này một lần nữa, tôi từ đầu đến cuối đều suy nghĩ đến vấn đề này.
“Làm sao cậu có thể phát hiện ra nơi này?” Trần Sâm hỏi tôi.
Ý anh ấy nói về căn phòng bí mật.
"Tôi nói tôi nghe thấy có người gọi tôi đi về hướng đó, cầu cứu tôi, anh có tin không?"
"Đừng có nói chuyện giả ma giả quỷ với tôi."
"Vậy đó chính là trực giác đi."
“Tôi cũng có trực giác.” Trần Sâm cười hì hì, khoác tay lên bả vai tôi nói: “Hai chúng ta xem ra có lẽ đã gặp phải… một vụ án kỳ lạ hiếm thấy rồi”.
Có lẽ đây là một kỳ án, nhưng dường như không phải vì chúng tôi mà chuẩn bị trước. Vào buổi chiều, khi tôi và Trần Sâm đến trung tâm pháp y để theo dõi việc khám nghiệm tử thi, bên pháp y đã từ chối và nói rằng, không thể tiết lộ bất kỳ thông tin nào cho chúng tôi cả, đây là chuyện trước đây chưa từng xảy ra.
"Không phải chứ, tại sao? Biết mười bốn thi thể là rất nhiều, nhưng tại sao ngay cả một thi thể trong số đó các cậu cũng không..."
“Trần Sâm, không phải vấn đề về tiến trình.” Lời của Trần Sâm bị nhân viên của Trung tâm Pháp y, Diệp Thiên Trạch cắt ngang, nói: “Vì liên quan đến kết quả khám nghiệm tử thi của vụ án này có xuất hiện một số vấn đề về mặt chuyên môn mà chúng tôi không thể nào giải thích được. Cho nên đã giao lại cho cấp trêи, hơn nữa còn nhận được thông báo rằng, vụ án lần này sẽ cử một đội đặc biệt đến để điều tra vụ án. "
Diệp Thiện Trạch cũng đã làm việc cùng chúng tôi khoảng bảy tám năm, coi như là bạn lâu năm, người này thường rất nghiêm túc, chưa bao giờ nói những điều vô nghĩa, cũng không thích pha trò.
Cho nên khi anh ấy nói như vậy, sự bất an trong lòng tôi càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Trần Sâm không hiểu nhìn Diệp Thiên Trạch, dường như vẫn chưa muốn từ bỏ: "Không phải chứ, kết quả thế nào mà dùng chuyên môn của các cậu cũng không thể giải thích được? Làm sao vậy, những cái xác kia không phải là người sao? Người ngoài hành tinh tự sát tập thể?"
"Trần Sâm, đừng hỏi nữa, vụ án này ai giải quyết mà không được chứ? Coi như được nghỉ ngơi đi. Hơn nữa, tôi cũng đã ký vào văn kiện phải giữ bí mật."
"Phải giữ bí mật? Này, cậu như vậy là..."
“Đi thôi, Trần Sâm.” Anh ấy còn muốn tiếp tục truy hỏi nhưng đã bị tôi kéo đi.
Trong hành lang của Trung tâm Pháp y, Trần Sâm hỏi tôi: "Không đúng, cậu không tò mò sao?"
"Tò mò, nhưng anh còn không biết Diệp Thiên Trạch sao? Hỏi không được đâu." Nhưng khi tôi bước tới cửa của Trung tâm pháp y, tôi tìm cách để Trần Sâm đi trước, một mình ở lại, tìm một nơi gần đó rồi chờ cho Diệp Thiên Trạch tan làm.
Giống như Trần Sâm nói, tôi cũng rất tò mò.
Nếu như ảo giác xuất hiện một lần, vậy thì có lẽ nó là ảo giác, nhưng những âm thanh kia tôi lại được nghe thấy hai lần.
Diệp Thiên Trạch nói, anh ấy phải ký vào một văn kiện mật là có ý gì, nguyên nhân cái chết của mười ba thi thể rốt cuộc là gì cơ chứ? Tôi nhất định phải cạy được miệng của tên này.