Hành Trình Tuyệt Mệnh

Chương 1: Ác mộng




"Nếu như cơn ác mộng không thể tỉnh lại được, vậy thì giấc mộng đó chính là thực tế."

Ngay giờ phút này, khi đang nằm trêи giường, trong đầu tôi lại hiện ra câu nói đó. Rốt cuộc những lời kia là ai nói, tôi đã nghe được ở đâu, cái gì cũng không thể nhớ ra nổi. Nhưng tôi cảm thấy hình như mình từng trải qua y hệt những điều như vậy trong mơ.

Tối hôm qua, tôi đang ngủ ở nhà, cũng trêи chính chiếc giường đang nằm bây giờ.

Nhưng tôi đã mơ thấy một cơn ác mộng.

Trong giấc mơ của tôi đã xảy ra một vụ án, là một vụ giết người với rất nhiều người chết. Hiện trường vụ án là một tòa nhà được xây dựng theo phong cách châu Âu, tôi đang ở trong đó để tìm kiếm thi thể. Những hình ảnh trong mộng mang theo một màu sắc u ám, bầu không khí vô cùng bí ẩn, tôi cảm thấy khó thở khi đặt mình vào trong không gian ấy.

Nhớ được bên tai tôi mơ hồ nghe thấy những tiếng kêu cứu. Sau đó theo âm thanh cầu cứu, tôi phát hiện ra một cánh cửa màu đen ở cuối hành lang. Đằng sau cánh cửa khi mở ra là một phòng tra tấn, chứa đầy những thi thể bị hành hạ, máu thịt đầm đìa, còn những người vẫn đang sống thì liều mạng hướng về phía tôi để cầu cứu ...

“Anh lẩm bẩm cái gì vậy?” Mễ Na lật người qua, khoát một tay lên ngực tôi.

Cô ấy là bạn gái và cũng là vợ sắp cưới của tôi.

"Hôm qua anh vừa mơ thấy một cơn ác mộng."

"Nội dung ra sao?"

"Có liên quan đến vụ án, chắc em sẽ không có hứng thú đâu."

Mễ Na xoay người sang chỗ khác, ra vẻ uể oải nói: "Đã nghỉ phép rồi mà trong đầu cứ nghĩ đến vụ án thôi."

"Chỉ là một giấc mơ thôi mà."

Đúng thế, chẳng qua chỉ là mơ thôi.

Gần đây không có vụ án nào xảy ra cả, mà điều hạnh phúc chính là, tôi đang được đi nghỉ phép.

Tuy nhiên, ông trời đúng là chỉ thích trêu đùa người ta, mười phút sau khi tôi vừa cảm thán xong, liền nhận được một cuộc gọi từ cấp trêи. Có một vụ án lớn xảy ra ở ngoại ô, kỳ nghỉ của tôi tạm thời bị hủy bỏ, bây giờ phải lập tức đến hiện trường.

Tôi tên là Tá Lạc, năm nay 30 tuổi, nghề nghiệp cảnh sát, hiện đang đảm nhận vị trí đội phó Đội điều tra hình sự khu vực 3 thuộc Phân cục Cảnh sát Hình sự Tân Thành, Nam Xuyên. Đã có tám năm kinh nghiệm kể ngày đầu bước chân vào đội điều tra hình sự. Tôi cũng từng là một cậu thiếu niên yêu thích trinh thám, chính vì nguyên nhân này nên tôi đã chọn vào Học viện cảnh sát.

Mà nhiệt huyết của tôi đối với trinh thám đã hoàn toàn biến mất sau lần đầu tiên nhìn thấy thi thể lạnh giá của nạn nhân.

Lúc đó tôi mới biết, hóa ra trinh thám vốn không hề thú vị, nó giống như một vụ án mạng chứ không phải trò chơi giải đố tìm đáp án gì cả.

Vì vậy, vào lúc này tâm trạng của tôi có chút tệ hại. Việc kì nghỉ năm bỗng dưng bị kết thúc và tất nhiên đi đôi với một vụ án vô cùng lớn.

Khi xuống cầu thang, xe của Trần Sâm đã đợi sẵn ở đó.

"Tự mình đến đón tôi sao? Nể mặt quá đấy nhỉ." Tôi bước tới trước cửa kính xe vừa được hạ xuống.

Trần Sâm tháo kính râm ra, đáp lời: "Dừng ngang kỳ nghỉ của cậu không phải ý của tôi đâu, tôi còn chưa muốn trở thành chỗ để tên nhóc nhà cậu trút giận.”



Tôi mở cửa bước lên xe: "Tôi không sao, chỉ là đoán chừng bạn gái của tôi bên đó chắc sẽ ồn ào vài hôm. Cô ấy không thích cái nghề này của chúng ta."

Trần Sâm vừa một tay lái xe, vừa quay đầu lại nhìn tôi, nói: "Nhắc đến bạn gái mới nhớ, hai chúng ta đã làm việc với nhau cũng tám năm rồi đúng không? Cậu cũng sắp kết hôn rồi mà tôi đây còn chưa thấy qua bạn gái của cậu ra sao đâu, có vẻ hơi không thân nhỉ?"

"Đợi vụ án này kết thúc, tôi gọi cô ấy rồi cùng mời anh ăn bữa cơm nhé."

"Được!"

"Nói một chút về vụ án đi"

Trần Sâm nói sơ lược một chút về tình hình trước mắt.

Vào ngày 30 tháng 5 năm 2019, khoảng 9 giờ 30 sáng bọn họ nhận được báo án, người báo án là người dân trong một ngôi làng ở vùng ngoại ô. Ông ấy kể rằng lúc con mình đang chơi trong một tòa nhà cổ được xây dựng theo phong cách châu Âu ở gần đó thì phát hiện ra thi thể của nạn nhân.

Tổng cộng có mười ba xác chết, mười nam và ba nữ.

Qua kết quả phân tích tình trạng thối rữa của thi thể, thời điểm tử vong cách đây khoảng một tháng trước. Phần bụng của xác chết bị rạch ra, bên trong không còn nội tạng. Trước mắt những xác chết này đã được đưa về để khám nghiệm, chờ các bác sĩ pháp y cho thông tin chi tiết về từng thi thể một. Mười ba xác chết, dựa vào quần áo của họ mà phán đoán có thể nhận thấy được sự khác biệt rất lớn về địa vị. Một chiếc đồng hồ trêи cổ tay của thi thể A có thể là tiền lương một năm của thi thể F.

Thật khó để đoán được mười ba người này sẽ có quan hệ như thế nào với nhau khi còn sống.

Còn về tòa nhà kiểu châu Âu này, nghe những dân làng kể lại tòa nhà này đã bị bỏ hoang ít nhất hơn 20 năm rồi, cụ thể ai xây, bây giờ nó thuộc quyền sở hữu của ai thì không người nào biết. Vậy tại sao mười ba người này, nhìn qua có vẻ như không có chút liên quan nào lại cùng nhau tụ tập ở đây?

Tòa nhà theo phong cách kiến trúc châu Âu kia có phải là hiện trường đầu tiên của vụ án hay không?

“Hỏi cậu đấy, thấy thế nào?” Trần Sâm nhắc tôi.

Tôi thực sự đang bị thất thần, vào ngay lúc Trần Sâm nói về tòa nhà châu Âu đó.

Không thể trùng hợp như vậy chứ?

Giấc mơ của tôi đã thực sự trở thành một lời tiên tri?

“Khó mà nói được, đến hiện trường trước đã.” Tôi lắc đầu một cái.

Trần Sâm đã làm việc với tôi tám năm, anh ấy hiểu tôi rất rõ, tốc độ xe chậm lại, anh ấy nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào tôi khoảng chừng ba giây, rồi hỏi: "Sao hôm nay tôi có cảm giác cậu có gì đó không ổn?".

"Tối qua tôi đã gặp ác mộng nên mất ngủ."

Nói xong, tôi tựa đầu vào ghế, bắt đầu giả vờ ngủ.

Khi đó tôi còn cảm thấy có lẽ mọi chuyện chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi, nhưng khi tôi thực sự đến tòa nhà châu Âu nơi xảy ra vụ án mạng kia, tim tôi ngay lập tức bị thắt lại!

Nó gần như giống với tòa nhà mang phong cách kiến trúc châu Âu trong giấc mơ của tôi.



Có lẽ chỉ có một sự khác biệt, đó là trong thực tế, nó càng cũ nát hơn.

Còn tòa nhà trong giấc mơ của tôi lại là mới tinh.

“Cậu sao thế?” Trần Sâm bước tới bên cạnh tôi, nhẹ nhàng đặt một tay khoác lên vai.

Nhưng lại làm tôi giật cả mình.

"Không sao cả ... Đang nhìn hiện trường."

Bước vào tòa nhà châu Âu, bên trong đã cực kỳ đổ nát, trêи mặt đất dày đặc tro bụi, còn có vài dấu chân hỗn loạn. Vị trí của các xác chết đều đã được đánh dấu, mười ba thi thể, tập trung trong phòng khách ở tầng một của tòa nhà. Đầu tiên chỉ có thể so sánh các dấu chân xung quanh với cỡ giày của người đã chết, cơ bản chắc có thể tìm thấy sự tương ứng. Lại không có bất kỳ dấu vết đánh nhau nào, cho nên sau khi bọn họ đến đây rồi mới đột ngột bị chết bất ngờ sao?

Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng đây chỉ là chỗ vứt xác, dấu chân do hung thủ ngụy tạo.

Nhưng tôi luôn cảm thấy, nếu hung thủ thực sự làm như vậy thì hơi thừa thãi.

Ngoài tình tiết của vụ án, tôi thực sự quan tâm đến tòa nhà châu Âu này hơn. Hình ảnh bên trong tòa nhà mang phong cách kiến trúc phương Tây này trông như thế nào trong giấc mộng, đã trở nên không rõ nữa. Tuy nhiên có một giọng nói. nói với tôi rằng, chính là những gì tôi đang nhìn thấy trước mắt đây. Nó làm cho tôi có một cảm giác quen thuộc vô cùng.

Cảm giác này khiến tôi rất bất an.

Càng trùng hợp hơn nữa chính là dãy hành lang trong giấc mơ đã hằn sâu vào trí nhớ của tôi, mà ở ngay trước mắt, cũng có một cái. Tôi đang đứng ở một bên của hành lang, phía sau là cửa sổ đang rộng mở. Những đứa trẻ kia trước đó đã nhảy vào cửa sổ này của tòa nhà châu Âu rồi phát hiện ra thi thể.

"Cậu thấy thế nào, tôi nghĩ đây không phải là hiện trường gây án, chỉ là nơi vứt xác, sau đó giả mạo thành hiện trường." Trần Sâm đi đến bên cạnh tôi, hỏi: "Có tâm sự nặng nề gì sao? Cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

“Tôi đang nghĩ về vụ án.” Tôi thuận miệng nói, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Thật sao? Cậu nói vậy tức là đã có phát hiện gì rồi hả, nói tôi nghe chút xem?"

Ngược lại tôi thực sự đã có một phát hiện.

Tôi đưa tay hướng ra ngoài cửa sổ: "Gần đây trời rất nóng, anh có thể thấy côn trùng đang bay bên ngoài."

Có rất nhiều côn trùng đang bay trong những bụi cỏ cách đó không xa.

"Đây có thể xem là phát hiện gì chứ?"

"Thi thể đã chết được một tháng, chắc chắn sẽ phải hấp dẫn rất nhiều ruồi nhặng đến chứ? Cho dù là vừa được chuyển tới vài giờ trước đi nữa thì cũng sẽ không thể như thế này."

Tòa nhà châu Âu này lạnh lẽo và u ám, ngay cả một con ruồi cũng không có.

Thùng thùng!

Đột nhiên bên tai tôi vang lên tiếng gõ cửa, ngay lúc âm thanh này xuất hiện, da đầu của tôi bắt đầu trở nên tê dại. Âm thanh đó tôi đã từng nghe qua, chính là tiếng gõ cửa đằng sau cánh cửa sắt trong giấc mơ của tôi đêm qua, vì nghe thấy âm thanh này nên tôi mới đi đến cánh cửa kia.

Mà bây giờ, tôi ... tôi quay đầu lại, nhìn về hướng phát ra âm thanh, thì cũng chính là ở cuối dãy hành lang hẹp tối nơi đây.