Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tư Thiếu

Chương 72: 72: Chọc Ghẹo





“Đã lâu không gặp, chị dâu đã quên mất sự tồn tại của tôi, chậc chậc, thật sự là một chuyện đáng buồn.”
Người đàn ông giả vờ buồn bã nói, nhưng anh ta vẫn cười, giống như một con quỷ đeo mặt nạ chú hề, tiếp cận con mồi của mình.
“Thật xin lỗi, tôi không biết anh, hơn nữa cũng không nhớ rõ như ngươi anh, anh nhận lầm người rồi.”
Sau khi dứt lời, Cố Nam Hương kéo Lina rời đi.
Mới đi được hai bước, liền nghe thấy người phía sau nói: “Chậc chậc, chị dâu hiện tại nếu như rời đi, nhất định sẽ hối hận.

Được! để tôi suy nghĩ một chút, nếu như anh trai của tôi phát hiện sự tồn tại của Cố Nam Ninh, tôi cũng không biết được chuyện gì sẽ xảy ra.”
Một câu nói, đã thành công khiến Cố Nam Hương phải dừng lại.
Cố Nam Hương không nói hay cử động, nhưng khí chất tỏa ra khắp người cô khiến người khác cảm thấy đặc biệt không dễ chịu.
Lina nháy mắt nói với Cố Nam Hương: “Nam Hương, hay là cô hỏi rõ ràng đi, tôi sẽ tự mình về trước.”
“Ừm, trên đường đi chú ý an toàn.”
Cố Nam Hương nhìn Lina rời đi, khuôn mặt tươi cười của cô sau một giây trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Cô lại tìm kiếm thông tin thân phận của người này trong ký ức, nhưng một điểm ký ức cũng không có.
“Anh là ai?”
“Người ta nói phụ nữ đúng là người không có trái tim, bây giờ xem ra cũng đúng.


Tại sao sau khi ly hôn với anh tôi, cô lại hoàn toàn quên mất anh tôi?”
“À, đúng rồi chị đã ly hôn với anh tôi rồi, không nên gọi chị dâu, là chị dâu cũ của tôi.”
Người đàn ông thu hồi nụ cười trên mặt, kéo khoảng cách lại gần cô: “Để tôi tự giới thiệu lại một lần nữa, Tư Ngọc Tinh nhị thiếu gia của Tư Thị.”
Tư Ngọc Tinh đưa tay ra khi anh ta nói, giống như một quý ông.

Cố Nam Hương phớt lờ bàn tay đang đưa ra, và nói thẳng vào vấn đề: “Làm sao anh biết Cố Nam Ninh?”
Đối với đứa con của mình, Cố Nam Hương đã dùng rất nhiều cách để che giấu chúng.
Cô thậm chí còn mượn khả năng của tổ chức để che dấu, theo lý thuyết thì không thể dễ biết được nếu không phải là người trong cuộc hay người đã giám sát cô.
“Hừ, xem ra chị dâu cũ rất nóng lòng, đúng vậy, chị dâu dù sao tựa hồ cũng không muốn anh trai tôi biết sự tồn tại của Cố Nam Ninh.”
Tư Ngọc Tinh thờ ơ rút tay về, trên mặt lại nở một nụ cười ranh ma.
“Chậc, đột nhiên chúng ta tìm được điểm chung.”
“Tư Ngọc Tinh, thứ nhất tôi tên là Cố Nam Hương xin đừng gọi tôi là chị dâu, tôi không có quan hệ gì với nhà họ Tư, thứ hai chúng ta không có điểm gì chung, và chúng ta cũng không có liên hệ nào cần thiết.”
Cố Nam Hương vẫn biết điều gì đó về gia đình họ Tư.

Trước đây, cái tên này chỉ tồn tại trong miệng lão phu nhân và lão gia tử, nhưng bây giờ lại cùng mình sánh đôi, ánh mắt Cố Nam Hương hơi tối lại.
“Muốn từ tôi thứ gì, anh có thể sẽ thất vọng, tôi đã cùng Tư gia đoạn tuyệt, Cố Nam Ninh tuy rằng có máu mủ nhà họ Tư nhưng chỉ là con của tôi, tôi cùng Tư gia không có quan hệ gì.

Nếu như anh muốn đụng đến con của tôi chỉ sợ hậu quả không phải Nhị thiếu gia có thể gánh chịu.”
Bà nội Tư nói rằng ở thế hệ của Tư Bắc Thần, có hai thái cực, một là Tư Bắc Thần hai là Tư Ngọc Tinh trước mặt cô.
Sự xuất hiện của Tư Ngọc Tinh đại diện cho “cái ác”.
Anh ta không còn giống người bình thường nữa, đầu óc anh ta chứa đầy những suy nghĩ có hại.

Vì vậy, Cố Nam Hương đã chọn cách tránh xa người này.
"Ôi, Nam Hương, tôi nhát gan lắm, đừng dọa tôi, tôi sao có thể có ý nghĩ xấu với cô được chứ? Tôi chỉ muốn làm bạn với cô thôi.
Cố Nam Hương nhìn người đàn ông trông giống như một con công có chút không nói nên lời, nếu cô không muốn tìm hiểu xem Tư Ngọc Tinh muốn làm gì, thì cô đã rời đi từ lâu.
“Chậc chậc, cô thật là lãnh đạm.” Tư Ngọc Tinh vừa đi phía trước vừa nói.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, Cố Nam Hương phải lùi lại.

Nhưng Tư Ngọc Tinh vẫn tiếp tục đi về phía trước, trên mặt mang theo nụ cười cổ quái “Nam Hương, tin tưởng tôi, chúng ta sẽ trở thành đồng minh quý trọng lẫn nhau.”
Cố Nam Hương đề phòng Tư Ngọc Tinh lùi lại nhưng phát hiện ra rằng cô lùi đã đến gần bức tường.
“Tư thiếu, anh nếu không nói cái gì nữa, vậy tôi đi trước.”
Thấy Tư Ngọc Tinh vẫn đang nói về những thứ khác, Cố Nam Hương kiên quyết phá vỡ lời nói của anh ta
Tư Ngọc Tinh nhún vai, “Tôi không phải đang chuẩn bị nói chuyện quan trọng sao? chuyện quan trọng nhất định phải đến gần nhau.”
Cố Nam Hương đưa tay ra giữa Tư Ngọc Tinh và cô:“Tư thiếu thật giả dối, dường như anh chỉ tìm tôi để mua vui, nếu đã như vậy thì giữa chúng ta không có chuyện gì để nói nhưng tôi muốn khuyên Tư thiếu một câu không phải người nào anh cũng có thể khiêu khích.”
Chỉ cần Tư Ngọc Tinh dám đánh vào sự chú ý của con mình, cô ấy nhất định sẽ làm cho Tư Ngọc Tinh phải hối hận
Tư Ngọc Tinh trả lời: “Ồ, tôi rất mong đợi.”
Trong khi nói, tay anh ta không thành thật chạm vào tay Cố Nam Hương:“Tay nhỏ thực sự mịn màng và mềm mại.”
Anh ta đang tìm đến cái chết.
Cố Nam Hương nhanh chóng rút tay lại và chuẩn bị tấn công.
Một giây kế tiếp, một quyền đánh mạnh vào mặt Tư Ngọc Tinh, "Mẹ kiếp, mày muốn chết sao?
“Người của tôi anh cũng dám động vào?! "
Dứt lời, anh ấy lại tiến lên.

Anh nắm lấy cổ áo của Tư Ngọc Tinh bằng một tay sau đó nắm đấm của anh lại rơi xuống.
Tư Ngọc Tinh phản ứng rất nhanh, kịp thời đưa tay ngăn cản, sau đó thân thể hắn một cái chuyển động, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Vẻ mặt của Tư Ngọc Tinh h oàn toàn thay đổi.
Anh ta không ngờ rằng Nguyễn Thiên sẽ ra ngoài nửa chừng.
Khóe miệng nhếch lên, đau đớn trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, trong miệng có vị tanh mặn.

Tư Ngọc Tinh đưa tay sờ sờ khóe miệng, sau đó trên mặt còn mang theo nụ cười quỷ dị.
“Một anh hùng cứu mỹ nhân, không biết anh hùng là ai?”
“Là cha của mày.”
Tư Ngọc Tinh sửng sốt trước câu trả lời phi thường trôi chảy này, sau đó nở nụ cười trong giây lát.
Nguyễn Thiên mặc kệ Tư Ngọc Tinh đang khóc hay cười, trực tiếp nói: “Tôi nói cho anh biết, tôi mặc kệ anh là ai, nếu như lại để cho tôi nhìn thấy anh đụng vào người cô ấy một lần nữa tôi sẽ không giết anh bằng tay đâu.”
“Khẩu khí thật lớn.” Tư Ngọc Tinh chậm rãi buông tay, chỉnh lý quần áo.

“Tôi muốn làm gì, rất ít người có thể uy hiếp được tôi.

Tôi rất nóng lòng muốn xem anh lần sau ra tay như thế nào.”
Rốt cuộc, cô Cố là một người xinh đẹp như vậy, mọi người không thể không muốn yêu cô ấy.

"
“Tôi cảm thấy anh muốn chết.” Nguyễn Thiên ánh mắt nhất thời âm trầm đến đáng sợ..